Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2718: Tiền Trao Cháo Múc, Giao Dịch Kết Thúc

Trên da Trùng Thận Lâu còn có rất nhiều hoa văn ẩn, thoạt nhìn rất giống cái bóng bất quy tắc.

Hồ Tiên buông tấm da trong tay Trùng Thận Lâu xuống, lạnh nhạt nói:

- Ta ra giá hai trăm ngàn đồng Huyền Vũ, ngươi cảm thấy thế nào?

- Hai trăm ngàn đồng Huyền Vũ?

Tát Khải sửng sốt một chút, cái giá này thấp hơn gấp mấy lần so với giá tâm lý của hắn.

Hồ Tiên bình tĩnh nói:

- Thật ra giá tiền này hơi cao, nhưng nếu các hạ thành tâm muốn bán thì ta nguyện ý ra giá hai trăm ngàn đồng.

Tát Khải đen mặt, co giật khóe miệng nói:

- Hai trăm ngàn đồng có phải Huyền Vũ hơi chút thấp….

Hồ Tiên nói với giọng điệu nhẹ nhàng:

- Đúng rồi, nếu như giao dịch da Trùng Thận Lâu thành công, sau này khi các hạ hợp tác với chúng ta của vương quốc Huyền Vũ thì sẽ được cho giá ưu đãi.

- ...

Tát Khải há miệng, ý của ta của cô là nếu hắn không chịu giao dịch thì sau này hợp tác buôn bán sẽ không có giá ưu đãi?

Hồ Tiên bình tĩnh nhìn hắn, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

Tát Khải cắn răng, cố gắng cò kè mặc cả:

- Nếu các hạ chịu trả năm trăm ngàn đồng Huyền Vũ thì ta sẽ giao dịch tấm da Trùng Thận Lâu này cho ngươi.

- Năm trăm ngàn?

Hồ Tiên lạnh lùng cười một tiếng.

Cô thong thả đứng lên nói:

- Nếu là như vậy, thế thì không cần giao dịch nữa, với năm trăm ngàn ta có thể giao dịch da Trùng Thận Lâu cấp 8 với tiểu thư Lạc Na.

Tiểu thư Lạc Na trong miệng cô gái đuôi Hồ Ly đương nhiên là nói hươu nói vượn, là một nhân vật không có thật.

- Tiểu thư Lạc Na?

Đồng tử của Tát Khải co rút lại, hắn nhìn chăm chú vào Hồ Tiên, vẻ mặt tràn đầy khẩn trương.

Hồ Tiên liếc nhìn nam nhân, giả vờ kinh ngạc hỏi:

- Ngươi cũng biết cô ấy à?

- Không biết, cô ta là ai thế?

Tát Khải tò mò hỏi.

Hồ Tiên thuận miệng bịa chuyện:

- Cô ấy là tiểu thư quý tộc đến từ vương quốc Hải Đinh, bản thân quản lý một thương hội.

Tát Khải không khỏi hỏi:

- Cô ta cũng có da Trùng Thận Lâu, hơn nữa còn là cấp 8 à?

- Ừm.

Hồ Tiên nhấc mắt lên gật đầu một cái.

Cô chậm rãi nói:

- Nếu như các hạ không có chuyện khác thì có thể đi về rồi.

Cô gái đuôi Hồ Ly nói xong xoay người lại, trong lòng đếm số:

- Một, hai, ba...

- Chờ một chút.

Tát Khải vội vàng hô lên.

- Làm sao vậy?

Hồ Tiên cau mày lại, đôi mắt màu đỏ rực hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

Trong lòng Tát Khải lộp bộp một tiếng, nhìn biểu hiện của cô gái đuôi Hồ Ly là thật không thèm để ý tấm da Trùng Thận Lâu trên tay mình.

Hắn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, thành khẩn nói:

- Nếu Hồ Tiên các hạ muốn gặp ta thì hẳn là cũng cảm thấy hứng thú đối với tấm da Trùng Thận Lâu trên tay ta, đúng chứ?

Hồ Tiên liếc hắn một cái, nói:

- Tát Khải các hạ rất tự tin.

Tát Khải nghiêm mặt đáp:

- Nếu Hồ Tiên các hạ cần da Trùng Thận Lâu, vì sao không mua của ta, như vậy có thể tiết kiệm thời gian và tiền bạc.

Hồ Tiên hỏi với giọng điệu như nói chuyện với đồ ngốc:

- Thay vì lấy năm trăm ngàn để mua da Trùng Thận Lâu của ngươi thì ta có thể lấy số tiền đó mua cái tốt hơn, thế thì tại sao ta phải mua của ngươi chứ?

Tát Khải khẽ cắn môi, thành khẩn nói:

- Ta có thể ưu đãi một chút, chỉ cần ba trăm ngàn đồng Huyền Vũ để giao dịch với ngươi.

Hiện tại hắn chỉ muốn đạt thành giao dịch với Hồ Tiên, kiếm ít chút là một chuyện, điều then chốt nhất là không thể đắc tội với cô, bằng không sau này giao dịch buôn bán với vương quốc Huyền Vũ không có giá ưu đãi, đến lúc đó mới thật là tổn thất thê thảm.

- Hai trăm năm chục ngàn đồng Huyền Vũ.

Hồ Tiên lạnh nhạt nói.

Tát Khải cắn răng, cuối cùng vẫn là gật đầu nói:

- Tốt, hai trăm năm chục ngàn đồng Huyền Vũ.

Khóe môi của Hồ Tiên hơi nhếch lên, cô vươn tay xoa nhẹ ma cụ không gian chứa đựng, lấy ra một cái rương nhỏ đặt ở trước mặt nam nhân.

- Hai trăm năm chục ngàn, ngươi kiểm tra lại đi.

Cô hời hợt nói.

- Tốt.

Tát Khải nhíu mày, làm sao cô ta lại có thể vừa vặn lấy ra hai trăm năm chục ngàn đồng Huyền Vũ ngay lúc này?

Hắn không hiểu, cũng không muốn hiểu.

- Cùm cụp ~~~

Tát Khải mở rương ra, bắt đầu kiểm tra đồng Huyền Vũ.

Hồ Tiên thì lấy đi da Trùng Thận Lâu rồi thu hồi vào trong ma cụ không gian chứa đựng.

- Hoa lạp lạp ~~~

Tát Khải kiểm kê xong đồng Huyền Vũ, trên mặt có chút vui mừng, hai trăm năm chục ngàn, một xu cũng không thiếu.

- Có chuyện gì sao?

Hồ Tiên nhàn nhạt hỏi.

Tát Khải lắc đầu:

- Không có.

- Vậy thì ký tên đi, miễn cho sau này xuất hiện tranh cãi trong giao dịch.

Hồ Tiên vừa dứt lời thì lấy ra hai phần hợp đồng.

Tát Khải gật đầu một cái, không cảm thấy có gì không thích hợp, mỗi lần làm giao dịch với vương quốc Huyền Vũ đều phải ký hợp đồng, hắn đã quen với việc này rồi.

Tát Khải nghiêm túc nhìn nội dung trong hợp đồng, sau khi xác định không có vấn đề gì mới đặt bút ký tên của mình, sau đó ấn dấu ngón tay.

- Được rồi, tiền trao cháo múc, giao dịch kết thúc.

Hồ Tiên thu hồi hợp đồng, lưu lại một nụ cười nhạt nhòa rồi xoay người rời khỏi cùng với Diêu Nhi.

Tát Khải thở dài một tiếng:

- Ai ~ Một triệu và hai trăm năm chục ngàn chênh lệch quá là nhiều.....

Sự vui vẻ vì giao dịch thành công bị hòa tan, nam nhân có chút hối hận.

Nhưng mà da Trùng Thận Lâu cấp 7 bán được hai trăm năm chục ngàn đồng Huyền Vũ, hắn không tính là lỗ, chỉ là kiếm ít hơn một chút thôi.

- Lạc Na… Tại sao trước đây ta chưa từng nghe qua cái tên này chứ...

Tát Khải lẩm bẩm rồi xoay người rời khỏi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hồ Tiên và Diêu Nhi đi lên xe hơi, chạy trở về Khu Vực Trung Ương.

Trên xe, Diêu Nhi chớp mắt hỏi:

- Hồ Tiên đại nhân, tiểu thư Lạc Na là do ngươi bịa ra phải không?

- Không phải ngươi có thể xem thấu lời nói dối sao?

Hồ Tiên buồn cười liếc nhìn tiểu hầu gái.

Diêu Nhi cười tươi như hoa nói:

- Ha ha ha, Hồ Tiên đại nhân rất thông minh, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều đồng Huyền Vũ.

- Kiếm tiền không dễ dàng, có thể bớt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Hồ Tiên cười nhạt một tiếng.

Diêu Nhi lo lắng nói:

- Nhưng mà chỉ có một tấm da Trùng Thận Lâu, không biết bệ hạ có đủ dùng hay không….

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Vậy là đủ rồi, đừng quên năng lực của Mục Lương là gì, có một tấm là có thể biến thành hai tấm, ba tấm da Trùng Thận Lâu.

Diêu Nhi bừng tỉnh, nhớ tới năng lực "Phục Chế" của Mục Lương.

- Ta quên mất, bệ hạ có rất nhiều năng lực.

Cô ngây thơ nói.

- Ai nói không phải đâu.

Hồ Tiên giơ tay vén sợi tóc mai ra sau.

Diêu Nhi cười nói:

- Nếu bệ hạ nhìn thấy tấm da Trùng Thận Lâu này thì nhất định sẽ rất vui vẻ.

Hồ Tiên mỉm cười, đây là chuyện tất nhiên, bằng không thì đời nào cô chịu đích thân ra tay.

Không lâu sau, xe hơi lái vào Khu Vực Trung Ương, chạy dọc theo con đường dốc lên tới tầng tám.

Hồ Tiên bước xuống xe hơi, lắc eo đi vào cung điện.

- Hồ Tiên đại nhân đã trở về rồi!

Tiểu Tử và những tiểu hầu gái ngoan ngoãn chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận