Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 299: Bản Tính Trời Sinh Là Săn Thú

Sau khi mẹ cô biết nhất định sẽ rất hâm mộ, nghĩ tới đây, Nguyệt Phi Nhan cười càng tươi hơn.
- Cười ngây ngô cái gì đó?
Mục Lương cười hỏi.
- Không có gì, ta đi luyện tập đây.
Nguyệt Phi Nhan cười hắc hắc, lần nữa đội cái mũ vào, khống chế Khôi Giáp Chu Tước phóng lên trời.
- Trông có vẻ cô ấy rất thích hai món Linh khí này.
Ly Nguyệt nói.
- Lần sau cũng sẽ làm cho ngươi một món Linh khí mới.
Mục Lương nghiêng đầu nói khẽ.
- Không cần, ta đã có Khôi Giáp U Linh.
Lông mi dài của Ly Nguyệt run lên mấy lần, trong đôi mắt màu bạc có tia xúc động.
- Có thể đổi cho ngươi một cây cung dài tốt hơn.
Mục Lương đưa tay búng khẽ vào cái trán của cô gái tóc trắng, cười nói:
- Chỉ là cần phải tìm được tài liệu hung thú thích hợp.
- Bây giờ, cây cung này xài cũng rất tốt.
Gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ lên.
Hiện tại, cô cũng đang dùng thanh cung dài do Mục Lương làm ra, mặc dù chỉ là Linh khí trung cấp, nhưng cô rất thích không nỡ buông tay.
- Không muốn một thứ tốt hơn?
Mục Lương chớp mắt, biểu cảm trêu đùa.
- Muốn.
Ly Nguyệt cúi đầu, nói không muốn là giả dối.
- Ha ha ha !
Mục Lương cười khanh khách, vui vẻ nói:
- Vậy thì để ý một vài tài liệu hung thú tốt, tốt nhất là thích hợp làm dây cung.
Dây cung là một bộ phận của thanh cung dài, muốn làm thành Linh khí cao cấp, dây cung vẫn không thể mãi dùng tơ nhện được.
- Ừm, ta sẽ để ý.
Ly Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
- Ừ.
- Ta lại có ý tưởng.
Trong mắt của Mục Lương lóe lên tia sáng, tay phải siết thành nắm đấm, vô một cái vào lòng bàn tay trái, quay người bước nhanh về phía phòng làm việc.
- Mục Lương đại nhân có phải bị Vưu Phi Nhi lây bệnh hay không?
Ngải Lỵ Na nhỏ giọng thầm thì câu.
Hôm nay, Mục Lương lại chìm đắm trong niềm vui làm Linh khí.
Sáng sớm, trong Phủ Thành Chủ Thành Huyền Vũ.
- Có thể ăn sáng rồi.
Mễ Nặc bưng cái nồi pha lê đi vào phòng ăn, đặt canh cà chua trên bàn ăn.
Ngoại trừ món canh này, mỗi ngày đều có mì chua cay, rau xanh xào như cải trắng và lá khoai lang, thịt nướng được chế biến từ thịt của Lợn Tám Răng Nanh, bánh thịt nướng.
Vệ Ấu Lan khéo léo dọn ra bộ đồ ăn, còn Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan chờ cô bé phục vụ canh.
Mục Lương ngồi xuống, bưng lên bát canh nóng vị chua nhấp một hớp, nhìn qua món ăn đặt đầy bàn im lặng thở dài.
Anh là người xuyên không, kiếp trước đã quen ăn thức ăn nhanh và các món ăn ngon, chưa bao giờ liên tục trong nửa tháng, món ăn trong ba bữa cơm đều như nhau không thay đổi.
Dù là trong quân đội, cũng có rất nhiều món ngon, hoặc có lẽ vì huấn luyện, căn bản không có sức lực đi quan tâm đến món ăn ngon.
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp con mắt màu xanh lam, ôn nhu hỏi:
- Mục Lương, ngươi có tâm sự gì sao?
- Không có.
Khóe miệng của Mục Lương nhấc lên nói:
- Hay do đũa pha lê cầm không quen?
Mễ Nặc ngồi ở bên cạnh Mục Lương, hồn nhiên nói:
- Đại khái là cảm thấy món ăn quá tẻ nhạt.
- Khụ khụ, chắc phải đổi khẩu một chút vị.
Mục Lương ho khan hai tiếng.
Con người đều truy cầu món ăn ngon, anh không phải người của thế giới này, không thể nào hiểu được ý nghĩa có ăn đã là tốt rồi.
- Ngươi lại có ý tưởng mới?
Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc sáng lên.
- Ngạch, ý tưởng có rất nhiều, nhưng nguyên liệu nấu ăn lại không cho phép, cho nên cũng không có cách làm.
Mục Lương xòe lòng bàn tay ra, dáng vẻ chẳng biết làm sao.
- Vậy phải ra ngoài đi săn sao?
Nguyệt Phi Nhan tràn đầy phấn khởi hỏi:
- Rừng Vạn Khô không phải có rất nhiều hung thú sao, có thể đi săn thú.
- Cũng đúng.
Con mắt màu đen của Mục Lương sáng lên, đã rất lâu chưa đi săn.
- Nếu như săn thú, mang theo ta đi với.
Nguyệt Phi Nhan rất hứng thú, giơ tay lên xung phong.
- Đã khống chế hoàn mỹ Khôi Giáp Chu Tước, Quạt Chu Tước?
Mục Lương cười ha hả hỏi.
Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc gật đầu:
- Ừ, gần như vậy.
Kể từ khi cô nhận được Khôi Giáp Chu Tước và Quạt Chu Tước, cả ngày cô đều luyện tập, trừ lúc không còn sức lực, nếu không rất ít ở dưới mặt đất.
- Đi, vậy thì cùng đi với ta.
Mục Lương gật đầu đáp ứng.
Chỉ nắm giữ Linh Khí thôi thì chưa đủ, phải trải qua thực chiến mới có thể giúp cho Linh Khí hòa hợp với cơ thể của ngươi.
Nguyệt Thấm Lan mắt liếc con gái, giọng nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Nhớ kỹ, đừng gây thêm phiền phức cho Mục Lương.
- Mẹ nói gì thế, ta mới sẽ không như vậy đâu.
Nguyệt Phi Nhan mân mê cái miệng nói.
Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu liếc Quạt Chu Tước bên hông người con gái, ánh mắt lại u oán nhìn về phía Mục Lương.
Trên mặt của anh lộ lên một nụ cười, vảy cá thủy tinh chắc cũng có thể làm được Linh khí, ngày khác phải thử nghiệm một chút.
Nửa giờ sau, sau khi các cô gái đã ăn no thì giải tán đi làm việc của mình.
Còn Mục Lương thì đi thay một chiếc áo bào rộng rãi mới.
Lần này đi săn, chỉ có Nguyệt Phi Nhan, Ly Nguyệt và Ngôn Băng đi theo.
Ba cô gái đã được võ trang đầy đủ, cô gái tóc đỏ đã đang bay lượn trên bầu trời.
- Đi thôi.
Mục Lương cất cao giọng.
- Vâng.
Ly nguyệt, Ngôn Băng cùng nhau ẩn thân, đi theo bên cạnh anh.
Trọng lực thay đổi, Mục Lương nhảy lên rời đi khu vực Trung ương, rơi xuống bên ngoài thành.
Một đoàn người rời đi lưu bức tường lưu ly, bão cát thổi vào mặt.
Mục Lương hơi chuyển động ý nghĩ một chút, một lát sau, Vua Sói Mặt Trăng mang theo hai con Sói Mặt Trăng đi tới trước mặt anh.
- Ngao ngao !
Vua Sói Mặt Trăng thân mật cọ vào cánh tay của anh.
- Ha ha ha, ngoan, cùng ta đi ra ngoài đi săn.
Mục Lương xoa hai cái lên đầu của Vua Sói Mặt Trằn, lông của nó truyền đến cảm giác rất thoải mái.
- Ngao ngao !
Vua Sói Mặt Trăng đã có linh tính gật đầu.
Mục Lương xoay người ngồi trên lưng Vua Sói Mặt Trăng, Ly Nguyệt và Ngôn Băng thì cưỡi hai con Sói Mặt Trăng còn lại.
- Đội mũ vào mới được.
Mục Lương nói thầm một câu, nhấc tay lên một cái, một cái hình tròn pha lê rỗng ruột bao phủ lại cái đầu, bên dưới có một lỗ tròn để hô hấp.
- Mục Lương, vật làm bằng lưu ly này có thể sản xuất nhiều một chút, người ở trong Rừng Vạn Khô chắc sẽ rất cần.
Âm thanh của Ly Nguyệt vang lên bên tai anh.
- Có thể, trở về ta sẽ bảo Sóc Lưu Ly làm một ít, đặt ở Phố Buôn Bán thử xem hiệu quả như thế nào.
Mục Lương cười khẽ hai tiếng.
- Bây giờ đi bên hướng nào?
Giọng của Ngôn Băng lạnh lẽo, vang lên bên cạnh một cái lỗ tai khác của anh.
Mục Lương nhún vai, khẽ cười nói:
- Ta cũng không biết, đi hướng đông đi.
Anh phân rõ phương hướng, khống chế Vua Sói Mặt Trăng chạy về bên hướng đông.
Trên bầu trời, Nguyệt Phi Nhan khống chế Khôi Giáp Chu Tước cũng chạy về hướng đông, đi trước một bước dò xét tình huống phía trước.
Cô xuyên qua đất đá, bão cát rơi vào trên khôi giáp màu đỏ, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Mục Lương mắt nhìn đồng hồ trên tay, rời đi Thành Huyền Vũ đã hai mươi phút, còn chưa nhìn thấy vết tích hung thú nào.
- Kỳ quái, không phải nói Rừng Vạn Khô rất nhiều hung thú sao?
Anh khống chế Vua Sói Mặt Trăng bảo nói chạy chậm lại.
Sau hai mươi phút, đã rời khỏi khá xa Thành Huyền Vũ, ảnh hưởng của Rùa Đen với hung thú khác đã sớm biến mất.
- Thật kỳ quái, có dấu vết hung thú hoạt động, lại không nhìn thấy con nào.
Ly Nguyệt và Ngôn Băng cũng dừng lại, Sói Mặt Trăng lắc lắc cái đầu, để hạt cát vướng vào lông rơi xuống.
- Hô hô !
Nguyệt Phi Nhan hạ xuống từ trên trời cao, thu hẹp cánh lại, rơi vào bên cạnh Mục Lương.
- Ta cũng không nhìn thấy con hung thú nào.
Cô có một chút thất vọng, không có cơ hội dùng Quạt Chu Tước và Khôi Giáp Chu Tước để chiến đấu.
- Có phải là do khí tức của Vua Sói Mặt Trăng, nên bọn nó đều bị hù chạy mất hay không?
Nguyệt Phi Nhan suy đoán nói.
- Sẽ không.
Mục Lương lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Vua Sói Mặt Trăng đã bị che đi khí tức, khả năng này không lớn.
- Ngao ngao !
Vua Sói Mặt Trăng tru hai tiếng.
Nó là Vua, bản tính trời sinh là săn thú, sao có thể không biết chuyện che giấu khí tức?
- Phi Nhan, ngươi đi nhìn xung quanh xem, không nên rời đi quá xa.
Mục Lương dặn dò.
- Vâng!
Nguyệt Phi Nhan khống chế Khôi Giáp Chu Tước bay lên trên không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận