Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 512: Một Hầu Gái Đủ Tư Cách

Anh nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, nhàn nhạt nói:
- Vậy chúng ta mở rộng đường hàng không, mở quầy vé ở thành Thánh Dương.
- Cách này cũng là một biện pháp.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, hỏi thêm một câu:
- Vậy còn thành Vạn Yêu thì sao?
Mục Lương nhớ tới Thú Vương Áo Cách Tư Cách, nếu như gặp lại, đối phương chắc sẽ tức điên tới mức muốn xé xác anh, đành chậm rãi lắc đầu nói:
- Thành Vạn Yêu thì chờ sau này lại nói.
Thành Huyền Vũ không có trở mặt với thành Thánh Dương, thiết lập quan hệ hợp tác lâu dài không quá khó.
Hoặc có thể nói là nếu không có hận thù sâu sắc thì Mục Lương vẫn có thể trấn áp được.
Mà thành Vạn Yêu thì khác, anh không những dọn một mỏ muối mà còn mang Kỳ Lân đi, chuyện này đã hoàn toàn đắc tội Thú Vương, với loại tình huống như vậy thì sẽ rất khó tiến hành giao dịch.
- Ta hiểu rồi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
Hai mươi phút sau, xe ngựa tiến vào Khu Vực Trung Ương, dừng trước Cung điện ở tầng tám.
Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan bước xuống xe, Sói Mặt Trăng kéo xe ngựa rời đi.
- Lạch cạch lạch cạch...
Phía sau hai người, Hi Bối Kỳ hì hục đạp xe trở lại quảng trường nhỏ.
- Hô hô...
Cô gái Ma Cà Rồng thở dài một hơi, xoay người xuống xe, dừng xe đạp bên cạnh quảng trường.
- Mục Lương, cưỡi xe đạp lên Khu Trung Ương thật sự là quá mệt.
Hi Bối Kỳ phàn nàn, hai tay chống nạnh.
Hiện giờ, Trung Ương có tám tầng, độ dốc không tính là quá cao, cưỡi xe đạp đi xuống rất nhẹ nhõm, nhưng đi lên sẽ rất phí sức.
- Ngươi có cánh, có thể bay lên mà.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa.
- Ngày nào cũng bay làm sao vui bằng đạp xe đạp chứ!
Hi Bối Kỳ bĩu môi, hai mắt màu vàng óng hơi híp lại.
Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lan hơi co giật.
Nếu cô có thể bay lượn thì tốt biết bao nhiêu.
- Mục Lương, công cụ giao thông mới mà ngươi nói tới là cái gì vậy?
Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu dịu dàng hỏi.
- Ta vẫn còn đang nghiên cứu, không vội.
Mục Lương thuận miệng đáp.
Anh đang suy nghĩ nên xây một cái thang máy cho Khu Vực Trung Ương hay xây phương tiện giao thông khác, ví dụ như xe cáp treo.
- Tốt thôi.
Nguyệt Thấm Lan gom mái tóc dài màu xanh nước biển sang một bên, cất bước rời đi, cô còn phải xử lý sự vụ ở Ngoại thành.
Mục Lương trở lại thư phòng, dùng bùn đất và lưu ly chế tạo một cái mô hình bản đồ thành Huyền Vũ với tỉ lệ thu nhỏ.
Mô hình dài hai mét, trưng bày tại một góc thư phòng, có thể trực quan hiểu biết bố cục công năng của thành Huyền Vũ.
- Phố Buôn Bán, Khu vực Nhà xưởng, Khu Dân cư, Khu Ngoại thành, Khu Đồng ruộng.....
Mục Lương đứng bên cạnh mô hình, nhìn một hồi lâu.
- Trường học nên tách thành một khu riêng biệt.
Trong tương lai, dân cử ở thành Huyền Vũ sẽ càng ngày càng nhiều, trẻ em sẽ gia tăng nhanh chóng.
Ốc Đảo sắp đưa một nhóm trẻ em tới thành Huyền Vũ, trường học bây giờ không thể chứa được số lượng trẻ em lớn như vậy.
Mục Lương quan sát mô hình thành Huyền Vũ, cân nhắc xem nên xây trường học ở chỗ nào.
Cộc cộc cộc...
Có tiếng gõ cửa ngoài thư phòng, Vệ Ấu Lan thận trọng ló đầu vào.
- Chuyện gì vậy?
Mục Lương quay đầu nhìn lại.
Vệ Ấu Lan nhỏ giọng nói:
- Đại nhân Thấm Lan không có ở đây sao ạ?
- Thấm Lan đi Phố Buôn Bán, ngươi tìm cô ấy có chuyện gì không?
Mục Lương thuận miệng nói.
- Ta cảm thấy hình như mình sắp lên cấp.
Vệ Ấu Lan lén lút liếc nhìn Mục Lương.
- Ta nhìn một chút.
Mục Lương cau mày nói.
Tiểu hầu gái ngoan ngoãn bước tới trước mặt Mục Lương, cô bé đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn người đối diện, hàng mi mảnh dài nhẹ nhàng run rẩy.
Mục Lương ngưng thần quan sát, phát hiện tiểu hầu gái đúng là sắp đột phá, chỉ còn kém một bước thôi, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi có uống bí dược cường hóa cơ thể không?
- Có.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu.
Anh bình tĩnh nói:
- Vậy thì ngươi thử ăn quả Tinh Thần đi, xem thử nó có thể giúp ngươi lên cấp thành công không.
- Ta có thể ăn nó sao?
Hai mắt của Vệ Ấu Lan trợn tròn, miệng mở lớn.
Cô bé có nghe nói về quả Tinh Thần cũng như công hiệu thần kỳ của nó.
Quả Tinh Thần có thể giúp tăng thực lực, nếu bán ở Phố Buôn Bán thì giá cả sẽ không thấp hơn năm trăm viên tinh thạch hung thú trung cấp sơ cấp.
- Tất nhiên là được.
Mục Lương cười nói.
- Cám ơn đại nhân Mục Lương.
Vệ Ấu Lan hưng phấn khom lưng hành lễ.
- Được rồi, ngươi đi đi.
Mục Lương khoát tay, quay người tiếp tục quy hoạch thành Huyền Vũ.
Anh tính toán xây thêm vài con đường chính, tiếp tục sử dụng các tên gọi Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân.
Gương mặt xinh đẹp của tiểu hầu gái đỏ bừng, quay người rời khỏi thư phòng.
Năm phút sau, cô lại trở về lần nữa, trên tay bưng trà nóng và điểm tâm, đặt trên bàn sách.
Tiểu hầu gái rời khỏi thư phòng, đi tới hậu hoa viên.
Cô đứng dưới Trà Thụ Tinh Thần, ngẩng đầu nhìn quả Tinh Thần trên nhánh cây.
Vì để bảo tồn dược hiệu của quả Tinh Thần một cách tốt nhất, chỉ khi nào cần thiết mới hái xuống sử dụng.
Cô bé cẩn thận leo lên Trà Thụ Tinh Thần, đi tới một nhánh cây.
- Quả này à đã chín rồi.
Vệ Ấu Lan quan sát quả Tinh Thần gần nhất, hương trà nhàn nhạt thoảng qua mũi cô.
Tiểu hầu gái vươn tay hái quả Tinh Thần, xem nó như bảo bối mà cẩn thận đặt vào trong túi áo.
Vệ Ấu Lan cúi đầu nhìn xuống dưới, lúc này, cô đang cách mặt đất mấy chục mét, hai chân đột nhiên có chút mềm nhũn.
- Không có chuyện gì đâu!
Vệ Ấu Lan hít sâu một hơi, quay người chậm rãi bò xuống Trà Thụ Tinh Thần.
Cô trở về mặt đất, nhìn hai bàn tay, không dính bụi.
Tiểu hầu gái quay người nhìn Trà Thụ, nghiêm túc khom lưng hành lễ, đây là thánh thụ của thành Huyền Vũ, cần phải kính trọng.
Cô ngồi dưới cây, cầm quả Tinh Thần quan sát vỏ ngoài lấp lánh của nó, có chút không nỡ ăn hết.
- Đại nhân Thấm Lan nói chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn thì mới là một hầu gái đủ tư cách.
Ánh mắt của Vệ Ấu Lan trở nên kiên nghị.
Ngao ô.
Cô há miệng cắn quả Tinh Thần, vài ngụm đã xơi gọn cả một quả.
Qua gần năm phút, cô cảm giác trong cơ thể như có một dòng nước ấm chảy qua rồi lan tỏa khắp người.
Ngay sau đó, khí thế của cô bắt đầu tăng lên, từ cấp 2 đỉnh phong nhanh chóng đột phá tới cấp 3, cuối cùng củng cố ở cấp 3 sơ cấp.
- Thành công rồi.
Vệ Ấu Lan mở mắt ra, sự hưng phấn lộ rõ trên mặt.
- Mục Lương, ta học đánh đàn ghi-ta được rồi.
Mễ Nặc đẩy cửa phòng làm việc ra, cô hào hứng ôm đàn ghi-ta đi vào gian phòng.
- Thật ư, đánh cho ta nghe thử đi?
Mục Lương ngước đôi mắt màu đen lên, đặt bút trong tay xuống, trên mặt mỉm cười.
- Được.
Mễ Nặc đáp lại với giọng nói dịu dàng.
Cô gái tai thỏ ngồi xuống, đôi mắt màu xanh lam liếc nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc.
Những ngón tay mảnh khảnh khẽ gảy dây cung đàn ghi-ta chuyển động, bắt đầu thuần thục khảy đàn.
- Đinh đinh đinh...
- Gió mùa hè...
Cô gái tai thỏ khẽ nhếch môi hồng, vừa đánh đàn vừa hát, ở trước mặt Mục Lương biểu hiện một cách rất bình tĩnh tự nhiên.
- Nếu như ở trên sân khấu cũng có thể thong dong như vậy thì tốt rồi.
Mục Lương cảm thán một tiếng trong lòng, hy vọng Viện Ca Kịch có thể khiến cho cô gái tai thỏ khắc phục được bệnh sợ người lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận