Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 838: Chúng Ta Muốn Gặp Mặt Thành Chủ Thành Tấn Nguyên



Gần nửa giờ sau, thủ vệ ban nãy rời đi đã trở lại.

Cùng trở về với hắn, còn có một người phụ nữ mặc giáp da thú. Nguyệt Phi Nhan và Hổ Tây đều tập trung đánh giá đối phương.

Người phụ nữ mặc giáp da thú này rất cao, khoảng trên dưới một mét tám, dáng người cô ấy phải dùng hình ảnh lưng hùm vai gấu mới đủ để người khác hình dung ra được.

- Thật sự cường tráng.....

Hổ Tây giương cái miệng nhỏ nhắn, đôi con ngươi màu cam của cô lòe lòe tỏa sáng.

- Cảm giác một quyền có thể đánh chết ngươi.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu bình luận.

- Các ngươi chính là người muốn gặp thành chủ của chúng ta?

Bạch Ngọc bình thản hỏi. Cô là Đại thống lĩnh thành Tấn Nguyên, là cao thủ cấp bảy trung cấp.

Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc nói:

- Đúng vậy, là thành chủ đại nhân của chúng ta phái hai người chúng ta tới đây đưa thiếp mời.

Hiện tại, cô đang đại biểu cho thành Huyền Vũ, cho dù thực lực không có mạnh mẽ bằng đối phương, nhưng trên khí thế vẫn không thể thua kém người ta được.

- Các ngươi đến từ thành Huyền Vũ sao?

Bạch Ngọc lần thứ hai hỏi.

Cô đã nghe qua danh tiếng của thành Huyền Vũ, theo những tình báo ngầm mà bọn họ đạt được từ các thương nhân. Những thương nhân kia đã mô tả thành Huyền Vũ là một nơi vô cùng kì diệu, không khác gì thiên đường của nhân loại.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu đáp:

- Đúng vậy.

Bạch Ngọc thầm đánh giá cô gái tóc hồng, lực chú ý của cô đặt ở trên khôi giáp màu đỏ lửa cô gái này đang mặc trên người. Con ngươi của cô hơi hơi co rút lại, bộ khôi giáp mà cô gái trước mắt đang mặc chính là linh khí cao cấp phải không?

- Xin theo ta đến đây đi.

Bạch Ngọc liếc mắt nhìn hai cô một cái, sau đó xoay người hướng trong thành đi đến.

- Đi.

Nguyệt Phi Nhan vỗ vào bả vai Hổ Tây, tiếp theo cô cất bước đuổi kịp Bạch Ngọc.

Hổ Tây mở miệng, ngây thơ nói:

- Phi Nhan, giúp ta nâng cái này một chút đi.

- Ngươi phải rèn luyện chính mình.

Nguyệt Phi Nhan cũng không quay đầu lại khoát tay áo.

- Cái gì vậy chứ?

Hổ Tây phồng má, sau đó cũng đành cất bước đuổi theo.

Thành Tấn Nguyên rất lớn, còn muốn lớn hơn một vòng so với thành Phượng, ngã tư đường cũng phải sạch sẽ cùng ngắn gọn hơn so với những toà thành lớn khác.

- Nghe nói thành Huyền Vũ có thể di động được, có phải không?

Bạch Ngọc quay đầu lại hỏi.

- Đúng vậy.

Nguyệt Phi Nhan thuận miệng lên tiếng.

- Thật sự có một thành phố di động sao.......?

Bạch Ngọc nhẹ giọng cảm thán một tiếng. Hổ Tây trong trẻo đáp:

- Có nha, Ốc Đảo cũng có thể di động mà.

Bạch Ngọc khẽ mở miệng, đúng vậy, thiếu chút nữa cô đã quên Ốc Đảo cũng có thể di động được.

Cô thả chậm bước chân, nghiêng đầu hỏi:

- Mạo muội hỏi hai người một câu, thành chủ của các ngươi vì sao lại muốn gặp thành chủ đại nhân của chúng ta.

- Vì làm giao dịch.

Nguyệt Phi Nhan trong trẻo đáp.

- Giao dịch ư?

Bạch Ngọc nhướng mày, sau khi nghe câu trả lời kia, cô lại càng thêm tò mò.

- Về phần là giao dịch cái gì, phải chờ đến thành chủ của chúng ta gặp thành chủ của các ngươi mới nói được.

Nguyệt Phi Nhan nói trước một câu chặn miệng Bạch Ngọc.

- Ta đã hiểu.

Bạch Ngọc gật đầu, cô lại bước nhanh hơn.

Hai mươi phút sau, ba người tiến vào Phủ Thành Chủ thành Tấn Nguyên.

- Các ngươi ở chỗ này chờ ta một lát, ta đi thông báo với thành chủ.

Bạch Ngọc dừng lại ở cửa, sau đó quay đầu lại trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

- Ừ, ngươi đi đi.

Nguyệt Phi Nhan không thèm để ý khoát tay áo.

Bạch Ngọc xoay người tiến vào trong phủ, cô đi về hướng phòng xử lý công vụ của thành chủ thành Tấn Nguyên.

Cộc cộc cộc......

Cô nhẹ nhàng gõ mấy cái vào cửa phòng, cung kính nói:

- Thành chủ đại nhân, thành Huyền Vũ cử người đến muốn gặp mặt ngài.

- Thành Huyền Vũ ư?

Một giọng phụ nữ ôn nhu vang lên.

Két......

Cửa phòng mở ra, thành chủ Ttành Tấn Nguyên mặc một bộ quần áo màu trắng xuất hiện.

Cô ấy nhìn chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, khuôn mặt cô ấy được bảo dưỡng cẩn thận, nhìn rất xinh đẹp. Mái tóc dài màu xanh nhạt được buộc hờ hững ở sau lưng. Cô tên là Tố Cẩm, cường giả cấp 8 đỉnh cấp, cũng thành chủ rất được dân chúng trong thành Tấn Nguyên kính yêu.

Bạch Ngọc cung kính nói:

- Đúng vậy, đối phương nói là đến từ Thành Huyền Vũ, còn chuẩn bị thiếp mời gửi tới ngài.

- Lại còn chuẩn bị cả thiếp mời nữa sao? Xem ra thành chủ của bọn họ là một người rất lịch sự.

Đôi mắt Tố Cẩm hơi rũ xuống, cô nhẹ nhàng xua tay nói:

- Dẫn bọn họ tới gặp ta.

- Vâng!

Bạch Ngọc xoay người hành lễ, sau đó cô rời đi.

Đôi con ngươi màu lục nhạt của Tố Cẩm lóe lên những tia sáng lấp lánh, cô nhẹ giọng nỉ non một tiếng:

- Thành Huyền Vũ là toà thành có khả năng di động mà người khác thường nói đến sao? Bọn họ người đến nơi này muốn làm cái gì?

Trong chốc lát, Bạch Ngọc đã đi ra ngoài cửa phủ thành chủ, cô đưa tay ra ý bảo:

- Hai vị, thành chủ của chúng muốn gặp mặt các ngươi, xin theo ta đến.

- Tốt quá rồi.

Hổ Tây liếc nhìn Nguyệt Phi Nhan, tiếp theo cô ôm chiếc hộp ngọc lưu ly đuổi kịp Bạch Ngọc đi vào bên trong phủ thành chủ. Cô gái tóc đỏ đi ở trên hành lang rất dài, cô bị thu hút bởi những rất nhiều bức tranh được trên vách tường.

Những bức tranh này đều dùng bút than vẽ nên, nội dung bức tranh rất đa dạng, có khi là người, có khi là vật, cũng có những phong cảnh bên ngoài.

- Những bức tranh này lại không có một cái nào vẽ về cung điện cả.......

Nguyệt Phi Nhan âm thầm đánh giá.

- Những bức tranh này là do ai vẽ vậy?

Hổ Tây tò mò hỏi.

- Thành chủ đại nhân của chúng ta rất thích vẽ tranh.

Bạch Ngọc nhẹ giọng đáp.

- Bức tranh thật đẹp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Phi Nhan hiện lên vẻ chân thành khi đưa ra lời bình phẩm.

- Đó là điều đương nhiên.

Bạch Ngọc hơi cong khoé môi, bày ra bộ dáng mấy người các cô thật biết thưởng thức nghệ thuật.

Nguyệt Phi Nhan và Hổ Tây lần thứ hai liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhún vai một cái.

Nếu đem tất cả những bức tranh này tới treo ở cung điện trong Trung Ương, chắc chắn chúng sẽ có được một nơi xứng đáng để khoe vẻ đẹp của mình. Nhưng vì lễ phép, hơn nữa không muốn chọc giận đối phương, cho nên hai cô gái cũng không đánh giá thêm câu nào nữa.

Đạp đạp đạp......

- Tới rồi.

Bạch Ngọc dừng lại, cô đưa tay gõ nhẹ lên cửa phòng ba cái.

- Vào đi.

Một âm thanh dịu dàng truyền ra.

Ken két.....

Cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, Bạch Ngọc nghiêng người đưa tay ra ý bảo:

- Hai vị, mời vào.

Nguyệt Phi Nhan hít sâu một hơi giữ bình tĩnh sau đó lấy hết can đảm cất bước đi vào phòng.

Cô đang đại biểu cho thành Huyền Vũ, không thể làm mất mặt cũng không thể khiếp đảm trước bất kỳ điều gì.

Hổ Tây đồng dạng như thế, tay cô vẫn ôm chiếc hộp bằng ngọc lưu ly, chầm chậm tiến bước vào phòng.

………

Phòng xử lý công vụ của Tố Cẩm cũng không lớn, nhiều nhất chỉ có thể chứa được khoảng sáu bảy người, nếu nhiều người hơn sẽ có vẻ chật chội.

Nguyệt Phi Nhan và Hổ Tây đi vào phòng, hai người liếc mắt một cái đã nhìn thấy người phụ nữ thanh lịch ngồi ở sau ghế chính giữa phòng.

Nguyệt Phi Nhan có chút thất thần. Thành chủ Thành Tấn Nguyên mang lại cho cô một loại cảm giác như nhìn thấy mẹ của mình vậy, khí chất của hai người bọn họ vô cùng tao nhã đoan trang.

- Thành chủ các hạ, xin chào ngài.

Cô và Hổ Tây đang hơi hơi xoay người thi lễ.

- Hai vị, ngồi đi.

Tố Cẩm nhẹ nhàng nâng tay ý bảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận