Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 407: Đây Không Phải Là Vấn Đề

Trong lòng hắn buồn rầu, suy nghĩ nên thương lượng với Hồ Tiên như thế nào, hoặc nói sao cho cô ấy ‘Hài lòng’ trao đổi.
- Cũng có hoa quả sao?
Hạ Lạc hiếu kỳ hỏi.
- Tất nhiên, có quả táo, lê và quýt.
Hồ Tiên nhẹ giọng nói.
Hạ Lạc vui vẻ ra mặt, vui mừng nói:
- Thật tốt quá, ta muốn mua một ít mang về.
- Còn có chuyện gì nữa không?
Mục Lương chuẩn bị đứng dậy.
Lúc đầu, anh đang ở phòng làm việc nghiên cứu Linh khí cao cấp mới, nhưng vì hai anh em nhà họ Hạ đến nên bị cắt ngang.
- Còn có một việc nữa.
Hạ Nạp Ân vội vã lên tiếng.
Mục Lương cau mày lại, mỉm cười nói:
- Cứ nói đừng ngại.
Hạ Nạp Ân ôn hòa lên tiếng hỏi:
- Các hạ Mục Lương, ta nghe tiểu thư Hồ Tiên nói, đích đến tiếp theo của thành Huyền Vũ là thành Dạ Nguyệt?
- Ừm, là thành Dạ Nguyệt, sẽ dừng lại ở đó mười ngày.
Mục Lương gật đầu.
- Vậy chỗ đến tiếp theo là ở đâu?
Hạ Nạp Ân tiếp tục hỏi.
- Vân chưa có quyết định, làm sao vậy?
Mục Lương nghi hoặc hỏi.
- Là như vậy, nếu như thành Huyền Vũ đi được càng ngày càng xa, sợ rằng sau này trao đổi mua bán sẽ rất khó.
Hạ Nạp Ân cười khổ một tiếng.
Theo khoảng cách bây giờ, vừa đi vừa về thành Phi Điểu cần sáu ngày, cái này đã là khoảng cách gần nhất rồi.
Nếu xa hơn nữa, Phi Điểu cũng khó có thể biết đường.
Hơn nữa, nếu như lượng giao dịch không đủ lớn, thời gian bay quá dài, mà đồ vật mang đến để trao đổi cũng sẽ tiêu hao hết ở trên đường.
Hạ Nạp Ân giải thích rõ ràng nỗi khó xử.
- Mục Lương các hạ, thành Phi Điểu chúng ta rất hy vọng sẽ thành lập được quan hệ giao dịch lâu dài với thành Huyền Vũ, có thể...
Hắn cho thấy thái độ thành khẩn và khó khăn của thành Phi Điểu.
Mục Lương nhếch miệng lên, khẽ cười nói:
- Vấn đề mà ngươi lo lắng đều không phải vấn đề.
- Hả?
Hạ Nạp Ân sửng sốt một chút, không biết trong giọng nói của Mục Lương có ý gì.
- Đi thôi, ta mang bọn ngươi đi xem Máy Bay, các ngươi sẽ hiểu ngay.
Mục Lương uống hết nước trà trong chén trà, đứng lên đi ra bên ngoài.
- Máy Bay? Là cái gì?
Hạ Nạp Ân và Hạ Lạc liếc nhau, mang theo hiếu kỳ đứng dậy đuổi theo.
Thành Huyền Vũ, bên ngoài cung điện Khu Vực Trung Ương.
Mục Lương đi tới chỗ quảng trường nhỏ, ANH ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài tường rào, một thân ảnh lửa đỏ to lớn đang đến gần.
Hạ Lạc, Hạ Nạp Ân cũng tới ngoài cung điện, hai người mới dừng bước đứng lại, trên đỉnh đầu lập tức hạ xuống mảng bóng tối lớn.
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, Ưng Lửa to lớn vỗ cánh đáp xuống, thân ảnh màu đỏ rực phản chiếu ở trong đôi mắt của bọn hắn.
- Phanh !
Ưng Lửa đáp xuống đất, trước tiên nó dùng đầu thân thiết cọ vào người Mục Lương.
- Ngoan !
Mục Lương không nhịn được bật cười, giơ tay lên sờ sờ mỏ chim Ưng Lửa.
- Hung thú cấp bảy!
Đổng tử của Hạ Nạp Ân co rụt lại.
Ưng Lửa biến đổi quá lớn, anh em nhà họ Hạ không thể nhận ra chim non thành Phi Điểu.
- Tiểu Vũ, cũng chính là Máy Bay.
Mục Lương nghiêng đầu nhìn về phía hai anh em nhà họ Hạ.
- Các hạ Mục Lương… Đây là ý gì?
Trong lòng Hạ Nạp Ân đã có suy đoán, nhưng hắn không dám xác định.
- Bắt đầu từ ngày mai thành Huyền Vũ sắp mở thông tuyến đường hàng không đầu tiên, cứ bảy ngày một đợt.
Mục Lương thản nhiên nói:
- Trạm dừng lại đầu tiên của tuyến đường hàng không đã định ở thành Phi Điểu của các ngươi, từ nơi này đến thành Phi Điểu, Tiểu Vũ bay nửa ngày là có thể đến.
- Các hạ Mục Lương, ý của ngươi là nói, để cho hung thú cấp bảy chuyên chở người?
Hạ Nạp Ân hỏi với miệng khô khốc.
Mục Lương gật đầu, hỏi ngược lại:
- Có vấn đề gì không?
- …Không có vấn đề gì.
Hạ Nạp Ân nhếch mép một cái.
Để cho hung thú cấp bảy đi chuyên chở người, e là chỉ có thành chủ thành Huyền Vũ mới làm ra được loại chuyện này.
Với tốc độ bay của hung thú cấp bảy, đúng là có thể khiến lộ trình ba ngày giảm xuống đến nửa ngày, trong vòng một ngày có thể vừa đi vừa về giữa thành Phi Điểu và thành Huyền Vũ.
- Cho nên giao dịch giữa thành Phi Điểu Thành và thành Huyền Vũ hoàn toàn có thể tiếp tục tiến hành.
Mục Lương lãnh đạm nói.
Giao dịch tiếp tục kéo dài, tinh thạch hung thú mới có thể không ngừng được kiếm về.
- Ta hiểu rồi.
Hạ Nạp Ân chậm rãi gật đầu.
Chuyện Phi Điểu không làm được nhưng hung thú cấp bảy có thể dễ dàng hoàn thành.
- Hồ Tiên, đưa các hạ Hạ Nạp Ân và tiểu thư Hạ Lạc đi Phố Buôn Bán.
Mục Lương ôn tồn nói.
- Vâng.
Hồ Tiên nở nụ cười quyến rũ, rồi quay đầu nhìn về phía Hạ Nạp Ân, giọng nói mị hoặc:
- Hai vị, xin mời đi theo ta.
- Được.
Hạ Nạp Ân cảm thấy nhức đầu, đợi lát nữa phải nói chuyện ưu đãi như thế nào đây?
Anh em nhà họ Hạ theo Hồ Tiên rời khỏi Khu Vực Trung Ương đi về hướng Úng Thành.
Hạ Lạc nhìn chằm chằm vào cái đuôi của Hồ Tiên, còn có dáng vẻ bước đi uốn éo kia.
- Thật đẹp mắt…
Nhìn, nhìn, cô học theo dáng đi của Hồ Tiên, không được tự nhiên bắt đầu bước uốn éo.
Khóe miệng Hạ Nạp Ân co quắp, giơ tay lên vỗ nhẹ xuống đầu em gái.
- Đừng học theo.
Hắn thấp giọng cười khổ.
Hạ Lạc bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm:
- Ta cảm thấy rất có vị nữ nhân.
- Không thích hợp với ngươi.
Hạ Nạp Ân chân thành nói.
- Vậy cái gì thích hợp với ta?
Hạ Lạc liếc mắt nhìn về phía anh trai, trong đôi mắt màu cam có ý cười.
Hạ Nạp Ân nghiêm túc nói:
- Bây giờ ngươi cũng rất tốt rồi.
Trong lòng hắn phát khổ, quyết định lần sau cũng không cần mang em gái ra cửa nữa, bên ngoài quá nguy hiểm, rất dễ dàng sẽ học cái xấu.
- Ngày mai có thể chuẩn bị xong toàn bộ những đồ vật có trong danh sách.
Hồ Tiên vừa đi vừa nói chuyện.
Hạ Nạp Ân thành khẩn hỏi:
- Tiểu thư Hồ Tiên, lần giao dịch này có thể ưu đãi bao nhiêu?
- Không có ưu đãi.
Hồ Tiên dừng bước lại, ngoái đầu nhìn rồi cười lạnh một tiếng.
- Ha hả...
Hạ Nạp Ân lúng túng cười cười, đúng là đắc tội ai cũng không thể đắc tội ghi thù với phụ nữ.
- Chị Hồ Tiên!
Hạ Lạc bước nhanh đi lên trước, nàng chớp chớp đôi mắt màu cam, đưa tay khoác lấy khuỷu tay của Hồ Tiên.
- Chuyện gì?
Bên trong đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên có ý cười, cảm thấy cô gái trước mắt rất thú vị.
- Hoặc nhiều hoặc ít ưu đãi một chút nha.
Hạ Lạc tội nghiệp nhìn Hồ Tiên, rất quen thuộc.
- Để cho ta suy nghĩ một chút đã.
Hồ Tiên ra vẻ do dự và khó xử.
- Chị Hồ Tiên, để ta bóp vai cho ngươi nhé.
Hạ Lạc đưa tay đặt lên vai Hồ Tiên, nắn bóp với lực vừa phải.
Hạ Nạp Ân giơ tay nâng trán.
Hồ Tiên nhếch miệng lên, quyến rũ nói:
- Như vậy đi, mỗi loại hàng, đầy một trăm món đều ưu đãi năm viên tinh thạch hung thú sơ cấp hạ đẳng.
Thực ra, bất kể Hạ Nạp Ân nói cái gì, cô vẫn sẽ cho ưu đãi, bản thân là người quản lý Phố Buôn Bán, cô nên suy nghĩ đến chuyện hợp tác lâu dài.
- Hì hì... Cảm ơn chị Hồ Tiên!
Hạ Lạc vui vẻ ra mặt.
- Ai.
Hạ Nạp Ân thầm than thở dài.
Cứ một trăm món hàng sẽ ưu đãi năm viên tinh thạch hung thú sơ cấp hạ đẳng, mức độ ưu đãi này thực sự thật rất nhỏ.
- Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi Phố Buôn Bán tham quan một chút.
Bước chân của Hồ Tiên quyến rũ yêu kiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận