Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1478: Hắc Ma Pháp Sư - Hắc Phượng Hoàng.



Cô biết Mục Lương có năng lực này, cũng biết Chí Hải và Phong Vũ sợ hãi Mục Lương, có mộc phân thân đi đàm phán giá cả nhất định có thể hạ nó xuống.

Về phần đàm phán như thế nào, đó là chuyện của Mục Lương.

Hiện tại, thành Huyền Vũ đã bắt đầu chỉnh sửa lại những hiệp nghị hợp tác ban đầu thành hệ thống, hoàn toàn có thể phủ quyết những phương thức trao đổi chứa quá nhiều tranh cãi.

- Ừm, ta đang có ý này.

Mục Lương nâng tay lên vỗ tay Nguyệt Thấm Lan.

Trưởng lão Chí Hải, trưởng lão Phong Vũ của thành Tương Lai là những kẻ không dễ nói chuyện, nếu không gõ bọn chúng một chút, căn bản chúng sẽ không nhớ rõ mình đang đối mặt với ai.

Nếu vẫn không được, anh không ngại đổi một người khác lên đảm nhiệm vị trí thành chủ.

- Lần này ngươi đi, cũng vừa vặn tuyển thêm một đám linh khí sư trở về.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã cười.

- Đã biết.

Mục Lương có chút đăm chiêu gật đầu.

Anh nhắm mắt lại, truyền lại tin tức cho Mộc Phân Thân ở đại lục cũ.

Năm phút đồng hồ sau, anh mới mở hai mắt, sự mê mang trong đáy mắt đã tiêu tán không còn.

Mục Lương nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, ôn nhu nói:

- Tình huống nhận người ở Ngoại thành thế nào?

- Cư dân bình thường đã nhận được không ít, coi như lấp đầy được không ít chỗ trống trong các nhà xưởng.

Nguyệt Thấm Lan dựa vào bả vai Mục Lương đưa tay dán lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim đập bên trong.

Cô thở dài, tiếp tục nói:

- Chỉ là luyện khí sư, luyện dược sư, ma pháp sư mới tuyển được mười mấy người, còn đều là cấp thấp.

Cái gọi là cấp thấp, chính là luyện khí sư, luyện dược sư, ma pháp sư từ cấp một tới cấp ba.

Nhận người đã tiến hành được hai ngày rồi, phần lớn đều đến từ xóm nghèo. Trong số bọn họ, những người tới sớm hơn đều đã bắt đầu đi làm.

- Từ từ sẽ tuyển được nhiều, đừng vội.

Mục Lương đưa tay nhéo khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan, xúc cảm trơn nhẵn mềm mại.

- Đúng rồi, còn một chuyện nữa.

Hai mắt của cô loé sáng, thanh âm hơi cao hơn bình thường một chút.

- Hử?

Yết hầu Mục Lương phát ra âm thanh.

Nguyệt Thấm Lan ngồi thẳng người, buồn bã nói:

- Tố Cẩm truyền tin tức đến đây.

Từ sau khi thành Huyền Vũ đi vào đại lục mới, Tố Cẩm ở thành Tấn Nguyên luôn dùng Trùng Cộng Hưởng liên hệ với khu Trung Ương truyền lời tới Mục Lương.

- Lần này cô ấy nói gì?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu đi, trong trẻo nói:

- Hỏi ngươi có khỏe không, có loại thư pháp mới muốn dạy cô ấy hay không? … Còn nói nhớ ngươi.

Mục Lương nhướng mày, giật giật khoé miệng.

- Ngươi không nói cái gì ư?

Nguyệt Thấm Lan nheo mắt, đưa tay nhẹ nhàng véo thịt trên lưng anh.

Mục Lương ho khan hai tiếng, nghiêm trang nói:

- Cái kia… Ngươi thay ta đáp lời, nói ta rất khoẻ, không có thư pháp mới để dạy cô ấy.

- Chỉ vậy thôi sao?

Nguyệt Thấm Lan như cười như không hỏi.

- Ừm, chỉ vậy thôi.

Mục Lương nghiêm mặt gật đầu.

- Được.

Đáy mắt Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, cô đứng dậy, vui vẻ đi ra bên ngoài.

……………

Cạc cạc...

Sắc trời đã đen, ma thú loại nhỏ tụ thành đàn bay qua bầu trời thành Tát Luận, bỏ lại những tiếng kêu huyên náo. Nếu Mục Lương có mặt đây, chắc chắn anh sẽ cho rằng đây là tiếng quạ kêu.

Mà ở một số nơi ở quê hương trong kiếp trước của anh, tiếng quạ kêu lúc đêm về, đó là điềm báo rất xấu. Màn đêm buông xuống, bên trong Xóm Nghèo im lặng, hai người mặc áo choàng đen, một cao một thấp dò dẫm đi về phía trước.

- Sắp đến nơi rồi?

Giọng nữ lạnh lùng vang lên.

- Ừm, ngay phía trước rồi.

Người mặc áo choàng đen thứ hai cũng mở miệng, là giọng nam khàn khàn lạnh lẽo.

- Đa Lai La, đã hai ngày rồi Kim Thế Khải không đưa người qua đây, chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện?

Giọng nữ lạnh lùng lần thứ hai vang lên.

Đa Lai La thấp giọng khàn khàn nói:

- Đái An, tính cách của tên đó rất cẩn thận, còn có thực lực cấp bảy, khả năng xảy ra chuyện rất thấp.

- Cẩn thận?

Đái An cười lạnh một tiếng, châm chọc nói:

- Ha hả, phải gọi là hèn nhát mới đúng.

- Không cần biết là cẩn thận hay hèn nhát, chúng ta cứ đi xem sẽ biết.

Đa Lai La cười nhẹ lên tiếng.

Đái An liếm khóe miệng, hờ hững nói:

- Đã vài ngày không được nhấm nháp những linh hồn mới mẻ rồi, hy vọng Kim Thế Khải chỉ quên thôi, mà không phải đã chết.

- Hy vọng là thế.

Đa Lai La hàm hồ lên tiếng.

Hắn và Đái An đều là hắc ma pháp sư, cũng là người của Hắc Phượng Hoàng.

Hắc Phượng Hoàng, một thế lực do hắc ma pháp sư xây dựng, với phạm vi thế lực trải rộng khắp mấy chục quốc gia.

Tổ chức Kim được xem như người làm công của Hắc Phượng Hoàng, giúp hắc ma pháp sư thu thập linh hồn và sinh mệnh lực. Hắc ma pháp sư tu luyện cần linh hồn và sinh mệnh lực, bọn chúng dựa vào cắn nuốt hai loại năng lượng để tăng lên thực lực, với mục tiêu cuối cùng chính là bất tử.

Đạp đạp đạp...

Hai người đi tới bên ngoài lều trại của tổ chức Kim, nhìn cửa gỗ bị bẻ cong, trong lòng đều có dự cảm không tốt.

Đái An và Đa Lai La liếc nhau, sắc mặt bọn hắn đều nghiêm túc lên.

- Xem ra dự đoán của ngươi đã thành hiện thực.

Sắc mặt Đa Lai La âm trầm nói.

- Đi xuống xem.

Sắc mặt Đái An âm lãnh, cất bước đi vào bên trong lều trại.

- Cẩn thận một chút.

Đa Lai La nhắc nhở một câu, sau đó cũng cất bước đi theo.

Bên trong lều trại, chỉ có một cái cầu thang đi thông xuống hang ngầm bên dưới, trên mặt đất đã nhuốm đầy vết máu.

Cái mũi Đái An giật giật, cô ta đang ngửi mùi máu tươi nhàn nhạt lẫn trong bầu không khí bao phủ lều trại, lạnh lùng nói:

- Đây là máu của Ân Kỳ, hương vị vẫn khó ngửi như vậy.

Bởi vì tu luyện hắc ma pháp, cho nên khứu giác của cô ta khác với người bình thường, có thể thông qua mùi máu và hương vị để nhận ra nó thuộc về người nào.

- Chắc chắn hắn đã chết, nhưng thi thể của hắn đâu?

Đa Lai La nhìn quanh lều trại một vòng, lại không tìm thấy thi thể.

- Có lẽ ở bên dưới, chúng ta đi xem.

Âm thanh của Đái An trầm thấp, tràn ngập sát ý.

Cô ta đi dọc theo cầu thang xuống hang động ngầm bên dưới, thông đạo ngầm rất tối, không có một chút ánh sáng nào.

- Đá phát sáng đâu?

Đa Lai La thấp giọng nói.

Vù vù... Đái An vung tay lên, thi triển hắc ma pháp đơn giản, ngọn lửa màu tím đen từ lòng bàn tay cô ta bốc lên, chiếu sáng lên hơn phân nửa thông đạo.

Cô ta ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, nơi vị trí trước đây được đặt đá phát sáng, nhưng lúc này, ở nơi đó chỉ còn một lỗ thủng trơ trọi.

Khóe mắt Đái An giật giật, không rõ đang có loại cảm xúc gì:

-... Đá phát sáng bị người ta lấy đi rồi.

Đa Lai La giật giật khóe miệng, ngạc nhiên nói:

- Rốt cuộc là ai làm, tại sao còn cướp đoạt cả đá phát sáng?

- Không biết, đi phía trước nhìn.

Trong lòng Đái An nghi hoặc, cô ta cảnh giác cất bước đi về phía trước.

Đạp đạp đạp...

Sâu thẳm trong thông đạo, chỉ có tiếng bước chân rõ ràng của hai người bọn họ vang lên. Vẻ mặt Đái An đầy nghiêm túc, cô ta cảnh giác nhìn chăm chú vào cửa thông đạo phía trước.

Cô ta lại lần thứ hai thi triển hắc ma pháp, ngọn lửa màu tím đen trong tay bùng sáng lên, lần này dùng để phòng thân, chứ không chỉ có một tác dụng duy nhất là chiếu sáng như hồi nãy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận