Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1842: Buổi Trình Diễn Bắt Đầu



- Đã biết, lên đường thôi.

Mục Lương sắn ống tay áo lên, cất bước đi vì phía ngoài Cung điện.

Trên quảng trường ở trước Cung điện, Ly Nguyệt và Mễ Á cũng đã chuẩn bị xong, đang canh giữa ở bên cạnh Phi thuyền Vận chuyển loại nhỏ.

Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đi lên trên Phi thuyền, hạ lệnh:

- Lên đường thôi.

- Tiểu Nặc không đi sao?

Ly Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

Nguyệt Thấm Lan đáp lại nói:

- Cô ấy không muốn đi, vẫn còn đang vẽ tranh kia kìa.

- Được thôi.

Ly Nguyệt và cô gái tai mèo liếc nhìn nhau, trước trước sau sau đi lên Phi thuyền.

Dụ~~~

Phi thuyền Vận chuyển bay lên trời, bay về phía Phố Buôn Bán ở ngoài thành.

Nhóm Ong thợ cũng đi theo Hộ vệ Trung Ương, theo sát phía sau Phi thuyền vận chuyển.

Đợi khi bọn họ đến nơi, đã có rất nhiều quý tộc cầm thiệp đến, đang xếp hàng để tiến vào buổi trình diễn thời trang, tìm được chỗ của mình rồi ngồi xuống.

Tô Lâm Y Tư mang khăn che mặt, thu lại thiệp mờ đã được kiểm tra, cất bước đi vào khu sân khấu. Cô quét mắt nhìn những người đã đi vào, nhỏ tiếng lẩm bẩm:

- Có không ít người đến.

Tô Lâm Y Tư cũng nhận được thiệp mời, đúng lúc ở trong Cung điện buồn chán, cũng muốn mua mấy bộ quần áo, thế là liền cải trang đến đây.

Từ trước đến giờ, cô rất thích quần áo của thành Huyền Vũ, cao quý lại có khí chất, rất phù hợp với khí chất Nữ vương của cô.

- Chỗ ngồi của ta, hình như là hàng thứ nhất.

Tô Lâm Y Tư nhìn số chỗ ngồi ở trên tấm thiệp mời, cất bước đi về phía ghế ngồi ở hàng thứ nhất.

Ghế ở bên trong sân khấu đều là cố định ở trên mặt đất, không thể di chuyển tùy ý, đều là do Lưu ly làm thành.

Tô Lâm Y Tư tìm được chỗ ngồi rồi ngồi xuống, không phải là vị trí đối diện sân khấu, bên cạnh còn có mấy vị trí trống, vừa đúng lúc là hướng về sân khấu.

- Mấy vị trí này, sẽ là của ai đây?

Cô khẽ thì thầm một tiếng.

Keng chuông~~~

Đột nhiên bên trong sân khấu vang lên một tiếng nhạc êm tai.

- Mời các vị mau chóng tìm được chỗ ngồi rồi ngồi xuống, buổi Trình Diễn Trang Phục Thanh Thú chẳng mấy chốc đã sắp bắt đầu rồi, trong lúc này không nên đi lại tùy ý và nói lớn tiếng.

Giọng nói của Sao Hoa đi qua máy phát nhạc rồi truyền ra khắp sân khấu.

Sân khấu trình diễn không tính là lớn, chỉ có thể ngồi được khoảng bốm trăm người, cách sắp xếp ghế cũng là theo hình cầu thang, hàng này cao hơn so với hàng này. Tô Lâm Y Tư giơ tay lên sờ vào khăn che mặt, không muốn bị những quý tộc khác nhận ra thân phận của mình.

Qua khoảng mười phút sau, ghế ngồi ở bên trong đại sảnh đã ngồi đầy tám phần mười.

Tô Lâm Y Tư lại nhìn qua mấy vị trí trống không ở bên cạnh, lẩm bẩm:

- Không có ai ngồi sao?

Cô vừa dứt lời, cửa ra vào của buổi trình diễn truyền đến âm thanh huyên náo.

- Thành chủ đại nhân, Thư ký đại nhân.

Nhân viên công tác chỉnh tề hành lễ.

Tô Lâm Y Tư ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy mấy người Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đi vào trong, đang đi về phía vị trí của cô.

Cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, đã biết mấy vị trí trống không ở bên cạnh này là để cho ai ngồi rồi.

Quả nhiên, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan ngồi ở phía đối diện sân khấu, Ly Nguyệt và Mễ Á thì ngồi ở hai bên trái phải. Sau khi Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống, ánh mắt cảnh sát nhìn qua Tô Lâm Y Tư đang đeo khăn che mặt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.

Tô Lâm Y Tư ngạc nhiên, sẽ không nhận ra mình chứ?

Mục Lương nhìn về phía nàng, không chút do dự mà nói:

- Tô Lâm Y Tư các hạ, lại gặp mặt rồi.

- Nói lung tung, sao ngươi có thể nhận ra ta được?

Tô Lâm Y Tư giơ tay lên sờ sờ vào khăn che mặt ở trên mặt.

- Vừa nhìn là liền nhận ra.

Mục Lương thuận miệng giải thích.

- Ha ha ha~~~

Nguyệt Thấm Lan che miệng khẽ cười.

Khuôn mặt của Tô Lâm Y Tư cười đỏ ửng, sự thật chứng minh là cô đã cái trang thất bại.

Lúc này, ánh sáng ở bên trên sân khấu trở nên tối hơn, trên sân khấu chỉ còn có Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng đang phát sáng.

Ánh sáng cũng được Lưu Ly chế thành đèn chụp hạn chế, chỉ chiếu xuống trên sân khấu, làm cho những chỗ khác trở nên tối đen. Âm nhạc ở trên sân khấu cũng thay đổi, cường độ âm thanh của tiếng trống và tiếng đàn tăng mạnh, cũng làm cho bầu không khí sôi nổi lên.

- Sắp bắt đầu rồi.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan sáng lên.

- Buổi Trình Diễn Trang Phục Thanh Tú lập tức bắt đầu.

Giọng nói của Sao Hoa lại bắt đầu vang lên.

Ở khu hậu trường, Vệ Ấu Lan đứng ở chỗ nối tiếp của sân khấu, đúng lúc có một bức tường để che chắn, người ở bên trong sân khấu không thể nhìn thấy cô.

- Đại nhân Hồ Tiên, nên lên sân khấu rồi.

Vệ Ấu Lan ngước mắt lên cung kính nói.

- Biết rồi.

Hồ Tiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, bước đi tiêu chuẩn.

Vệ Ấu Lan nhìn về phía một người mẫu khác, nhắc nhở:

- Số 2 chuẩn bị sẵn sàng.

- Vâng.

Người mẫu số 2 cũng hít sâu một hơi, lòng bàn tay cũng có mồ hôi, không dám lau vào váy trên người.

Vệ Ấu Lan thò đầu ra, nhìn vào cô gái đuôi cáo đang đi trên sân khấu, bước đi uyển chuyển, hấp dẫn sự chú ý của các quý tộc.

- Hồ Tiên!

Nguyệt Thấm Lan ngạc nhiên lên tiếng.

- Rất xinh đẹp.

Mục Lương tán thưởng một tiếng.

- Quao, chiếc váy này đẹp quá đi!

Các quý tộc khen ngợi thành tiếng.

Chỗ ngồi quý tộc có tám phần là phụ nữ, dễ dàng bị đồ vật hấp dẫn hơn.

- Đẹp quá đi, ta muốn mua bộ quần áo này.

- Ta cũng muốn mua, cô ấy mới thật sự là quý tộc.

Mỗi một lần cất bước của Hồ Tiên, thì tám chiếc đuôi sau lưng đều đứng lên.

Cô ấy đi đến phần cuối sân khấu, liếc nhìn qua Mục Lương, vì vậy liếc mắt đưa tình với anh. Chân mày của Mục Lương hơi nhăn lại, trong lòng lóng lên, trong đầu liên tiếp hiện lên các hình ảnh không đứng đắn.

Cơ thể của Hồ Tiên di chuyển, bắt đầu đi về, rời khỏi sân khấu, rồi xoay người ưu nhã vẫy tay áo, mới chính thức đi xuống sân khấu.

- Người mẫu số 2, đi đi.

Vệ Ấu Lan vội vàng hô lên.

Người mẫu số hai bắt đầu vuốt ngực, trong lòng nói thầm hai chữ 'lương bổng', sau đó bước lên trên sân khấu, dựa theo bước đi và yêu cầu mà Sao Hoa đã dạy, từng bước từng bước đi về phía trước.

Lúc vừa mới bắt đầu thì tứ chi còn căng cứng, nhưng sau khi phát hiện ngoại trừ khu vực bên ngoài sân khấu rất tối, không rõ động tĩnh thì bước đi ngày càng tự nhiên hơn.

- Bộ quần áo này cũng rất xinh.

Tô Lâm Y Tư thở dài nói.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Thích thì có thể mua lại.

- Ta biết rồi.

Khuôn mặt của Tô Lâm Y Tư chăm chú nhìn và gật đầu.

Người mẫu số hai đi một vòng, lúc quay về thì bước đi càng nhanh hơn, tâm trạng cũng dần thả lỏng hơn.

Vệ Ấu Lan nhìn thoáng qua, nghiêng đầu dặn dò:

- Nhỡ kỹ, tốc độ khi quay về cũng phải bình thường, đừng đi quá nhanh.

- Vâng.

Những người mẫu còn lại thấp giọng nói.

Người mẫu số hai đã quay về, Vệ Ấu Lan giơ tay lên tỏ ý:

- Người mẫu số ba, lên sân khấu.

- Vâng.

Người mẫu số ba lên tiếng.

Lá gan của cô ấy rất lớn, ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên sân khấu, mỗi một bước chân đều rất tự tin.

Bạn cần đăng nhập để bình luận