Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3365: Vậy ngươi làm không nghe thấy. (2 càng ). (length: 7502)

"Cô dâu vào sân."
Bên ngoài phòng yến tiệc vang lên tiếng Tiểu Mịch hô lớn.
Các tân khách đang ngồi đồng loạt nhìn về phía cửa vào phòng yến tiệc, Sibeqi mặc đồ cưới, cả người được Ly Nguyệt nắm tay dẫn vào.
"Cô dâu thật xinh đẹp."
Tehed thốt lên một tiếng.
Tuyết Diệp tâm tình phức tạp, nghiêng đầu liếc nhìn lão tổ nhà mình, lúc này trông hắn chẳng khác nào một ông già thương gia đang vui mừng gả con gái.
"Nhìn cái gì?"
Tehed trừng mắt nhìn Tuyết Diệp.
"Không có gì."
Tuyết Diệp cười hùa theo.
Nàng hôm nay là một người mẫu rất nổi tiếng, thường xuyên lên trang nhất báo Huyền Vũ, được dân chúng yêu thích, mỗi bộ quần áo nàng mặc đều có thể bán cháy hàng. Chỉ là dù có thành công đến đâu, đối diện với lão tổ nhà mình nàng vẫn cứ sợ sệt.
Sibeqi mỉm cười gật đầu chào các tân khách, cất bước đi về phía Mục Lương đang vươn tay chờ đón. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được niềm vui mừng trong mắt đối phương.
"Ta đến rồi."
Sibeqi ngượng ngùng mở lời.
"Ta cũng vừa đến."
Mục Lương dịu dàng nói.
"... "
Nguyệt Thấm Lam, người phụ trách chủ trì tiệc cưới, vẻ mặt cạn lời, đây là cuộc đối thoại nên có khi tân hôn phu thê gặp mặt sao? Nàng hạ giọng nhắc nhở: "Hai ngươi đừng ngơ ngác đứng đó, nhanh tiếp đón tân khách đi."
"Đi thôi."
Mục Lương cười, nắm tay cô gái Hấp Huyết Quỷ, cất bước đi về phía các tân khách. Các tân khách lộ vẻ tươi cười, đều nói lời chúc mừng.
Xuyên suốt cả buổi tiệc, mặt Sibeqi gần như cười cứng lại, nhưng trong lòng thì thực sự vui vẻ. Yêu Đế, Huyết Cô và Nguyệt Hi ngồi chung một bàn, ba người trong bữa tiệc chỉ lo nhét đồ ăn ngon vào miệng.
"Mấy người ở đây có thoải mái không?"
Yêu Đế nghiêng đầu hỏi.
"Thoải mái chứ, mỗi ngày đều hấp thụ sinh mệnh nguyên tố."
Huyết Cô thuận miệng nói.
Nguyệt Hi liếc nhìn Yêu Đế, thản nhiên nói: "Ngươi cũng muốn ở lại Huyền Vũ Đế Quốc sao."
Yêu Đế thản nhiên đáp: "Đúng vậy, có vấn đề gì không?"
Huyết Cô bĩu môi: "Ngươi đi nói với đại nhân đi, hắn đồng ý thì không thành vấn đề."
"Chờ một chút đã, bây giờ nói hơi liều lĩnh."
Yêu Đế suy tư một lát rồi nói. Hắn tò mò hỏi "Bao giờ thì có thể đến được Thiên Hằng Tinh?"
"Năm tháng sau."
Huyết Cô lạnh nhạt đáp.
"Lâu vậy sao?"
Yêu Đế kinh ngạc thốt lên.
"Nói là muốn luyện binh, nếu không thì nửa giờ là có thể đến Thiên Hằng Tinh."
Nguyệt Hi giọng điệu hời hợt nói. Huyết Cô trừng mắt liếc nàng một cái, nhắc nhở: "Đừng cái gì cũng lôi ra ngoài nói, hắn không phải người mình."
"Cũng đúng, coi như ngươi không nghe thấy đi."
Nguyệt Hi khẽ cau mày, nghiêng đầu liếc Yêu Đế.
"Được."
Yêu Đế mặt hơi giật giật, biết hai người đang cố ý trêu chọc hắn.
Tiếng gót giày mảnh khảnh chạm đất, Sibeqi bước đến trước mặt ba người.
"Tân hôn hạnh phúc."
Huyết Cô giơ chén rượu trên tay.
"Cảm ơn."
Sibeqi đáp lại bằng nụ cười, nhấp nhẹ chút rượu hoa trong chén.
"Chúc mừng."
Yêu Đế cũng tươi cười đáp lại.
Sibeqi từ tận đáy lòng nói: "Quà cưới của ngươi ta rất thích."
"Vậy thì tốt rồi."
Yêu Đế cười.
"Có dùng tâm."
Sibeqi nói xong liền cầm chén rượu đi chỗ khác.
"Thật tốt."
Elina cảm thán lên tiếng.
"Ước ao à?"
Nikisha nhướng mày trêu chọc.
Elina liếc nhìn bạn thân: "Chẳng lẽ ngươi không ước ao?"
"Ta mới không kết hôn."
Nikisha ngạo nghễ nói.
"Vì sao?"
Elina hiếu kỳ hỏi.
Nàng ngày thường hay viết nhật ký tình yêu của công chúa, vẫn luôn rất hướng tới tình yêu, đối với hôn nhân cũng vậy. Nikisha giải thích: "Kết hôn phải sinh con, ta sợ đau."
Elina tức giận nói: "Kết hôn với sinh con không nhất định phải liên quan đến nhau."
"Dù sao ta cũng không kết hôn."
Nikisha ngạo nghễ nói.
"Tùy ngươi."
Elina liếc mắt.
Bữa tiệc cưới kéo dài đến tận ba giờ mới kết thúc, Mục Lương ôm Sibeqi trở về Thiên Điện. Lúc này trời ở Huyền Vũ Đế Quốc đã tối hẳn.
Ngày đêm ở Huyền Vũ Đế Quốc vẫn như trước, dựa vào cây Thế Giới xây dựng quy tắc, tạo nên hiện tượng ngày đêm luân chuyển.
Trong Thiên Điện, Sibeqi thay đồ cưới, tháo xuống những trang sức rườm rà trên đầu, mái tóc dài vàng óng xõa tung.
Nắm lấy tay nàng, Mục Lương dịu dàng hỏi: "Muốn có con không?"
Sibeqi chớp đôi mắt vàng óng, ngượng ngùng đáp: "Muốn thì sẽ có sao?"
"Ta sẽ cố gắng."
Mục Lương bật cười.
"Được."
Sibeqi xấu hổ cúi đầu.
Đôi mắt Mục Lương ánh lên vẻ vui vẻ, ôm lấy cô gái Hấp Huyết Quỷ nằm xuống.
Trong thiên điện nơi Nguyệt Thấm Lam ở, Hồ Tiên và Ly Nguyệt đều có mặt, ba người đang chơi đánh bài.
"Một đôi ba."
Ly Nguyệt đặt hai lá bài xuống mặt bàn.
"Một đôi năm."
Nguyệt Thấm Lam cũng ném ra hai lá bài.
Hồ Tiên liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói: "Bốn con hai."
"Ngươi điên rồi?"
Nguyệt Thấm Lam trợn mắt xanh biếc.
Hồ Tiên mị thanh đáp: "Ngươi không hiểu rồi, đây gọi là tùy hứng."
"Đại Tiểu Vương."
Hai ngón tay Ly Nguyệt kẹp lấy hai lá bài, nhẹ nhàng đặt lên bài."Đây mới gọi là tùy hứng."
Nguyệt Thấm Lam liếc nhìn cô nàng cáo tinh một cái.
Hồ Tiên buồn bực, nhìn người phụ nữ tóc bạc lần lượt bỏ bài xuống, đến khi nàng hết sạch bài trên tay, mình vẫn không tài nào đánh ra được một lá.
"Thua rồi."
Nàng thở dài một tiếng.
Nguyệt Thấm Lam tao nhã nói: "Tâm tư của ngươi đều không đặt vào ván bài."
"Không chơi nữa."
Hồ Tiên miễn cưỡng nói.
Nguyệt Thấm Lam nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ ngươi đang ghen tị à?"
"Đương nhiên không rồi, đều là người nhà cả."
Hồ Tiên hiểu rõ Nguyệt Thấm Lam đang nói về điều gì, trong lòng có chút chua xót, nhưng cũng biết rồi sẽ có một ngày như vậy.
"Tốt nhất là như thế."
Nguyệt Thấm Lam tao nhã nói.
"Ngươi không có cảm giác sao?"
Hồ Tiên hỏi ngược lại.
"Một chút thôi."
Nguyệt Thấm Lam tựa lưng vào ghế ngồi, tao nhã nghiêng người vắt chéo chân. Hồ Tiên khẽ cong môi cười, lại chuyển ánh mắt sang người phụ nữ tóc bạc, thấy nàng đang tĩnh lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Ly Nguyệt nhìn hai người, vẻ mặt mang theo sự nghi hoặc.
"Thôi vậy."
Hồ Tiên nuốt những câu hỏi vào bụng.
Ly Nguyệt chớp chớp đôi mắt màu trắng bạc, cất giọng trong trẻo nói: "Nếu không chơi nữa, ta đi xem Dĩnh Nhi nhé."
Hồ Tiên mị thanh nói: "Ba người bọn họ đều đi ngủ sớm, không có gì hay đâu, chi bằng đi xem hôm nay thu được những đồ sính lễ gì."
"Thu những gì ta biết sơ sơ rồi."
Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Hôm nay nàng giúp ghi chép lại sính lễ, cái gì nàng cũng nhớ cả.
"Ta đi nhìn."
Hồ Tiên đứng lên nói.
Đêm nay nàng không ngủ được, muốn tìm chút việc gì đó giết thời gian.
Nguyệt Thấm Lam nhìn nàng rời đi, thản nhiên nói: "Về sau còn nhiều nữa, phải sớm quen thôi."
Nàng là Vương hậu của Mục Lương, không đúng, phải nói là Đế hậu. Nàng phải xử lý tốt các mối quan hệ giữa các nữ nhân, đây là việc nàng nên làm.
Con ngươi màu trắng bạc của Ly Nguyệt lóe lên một tia sáng, đối với điều này nàng đã hiểu rõ, cho nên mới có thể làm được vẻ thong dong bình tĩnh, ít nhất là vẻ bề ngoài.
Hồ Tiên đóng cửa lại, không để ý đến lời nói của Nguyệt Thấm Lam.
"Ta cũng đi nghỉ ngơi đây."
Ly Nguyệt nói rồi đứng dậy.
Nguyệt Thấm Lam khẽ gật đầu, bưng ly trà nguội lên nhấp một ngụm.
Bước ra khỏi Thiên Điện, ánh mắt Ly Nguyệt trở nên ảm đạm, khẽ thở dài một tiếng rồi quay về Thiên Điện của mình.
"Dạo này mình có phải là hơi rảnh quá rồi không?"
Nàng nhẹ giọng tự vấn lòng, đang suy nghĩ có nên trở lại vị trí công tác cũ hay không.
Ly Nguyệt nghĩ đến U Linh Đặc Chủng Bộ Đội, dạo gần đây lại sắp bắt đầu quá trình hấp thu máu mới.
Ps:
«2 chương»: Cầu đánh giá. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận