Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1240: Chiêu Tán Gái Hiệu Quả



Tiểu Bội tiếp tục nói:

- Đúng rồi, trong số bọn họ có một cô gái tên là Lục Nghiên, cô ấy đã kể ra một số điều nhưng ta không rõ nó là thiệt hay giả.

- Nói đi.

Hồ Tiên ngẩng đầu nhìn qua.

- Cô ấy nói muốn định cư ở thành Huyền Vũ, nguyên nhân là hải đảo của bọn họ trước đây đã bị hư quỷ chiếm lĩnh…

Tiểu Bội vừa nhớ lại vừa nói.

- Thoạt nghe dường như không phải lời nói dối...

Hồ Tiên cụp mắt xuống.

Nếu đối phương không có ý đồ khác, vậy có thể cho bọn họ định cư ở thành Huyền Vũ, dù sao nơi này vẫn đang thiếu người.

- Hư quỷ trong biển thật nhiều.

Ny Cát Sa cảm thán một câu.

Ken két… Cửa gỗ rung động, mọi người nghiêng đầu nhìn lại, phòng của cuối trong hành lang của tầng một bị mở ra. Lục Nghiên vừa ngủ dậy với mái tóc màu xám rối tung, xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

- Các ngươi là?

Lục Nghiên chớp chớp con ngươi màu xám, ánh mắt đầy hoang mang.

……………

- Ta là Hồ Tiên, người quản lý Phố Buôn Bán.

Hồ Tiên mỉm cười nói.

- Ta… Ta tên là Lục Nghiên, đến từ đảo Ngọc.

Khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quyến rũ của đối phương, không hiểu trong lòng của Lục Nghiên có chút khẩn trương.

- Ta nghe nói các ngươi muốn định cư ở đây?

Hồ Tiên nhẹ giọng nói.

- Đúng vậy, không biết có được hay không?

Lục Nghiên vội vàng gật đầu.

- Các ngươi có thể ở tạm đây một thời gian.

Hồ Tiên thản nhiên nói.

- Cám ơn.

Lục Nghiên nắm chặt hai tay, cảm kích nói.

- Chờ một lát nữa sẽ có người đến sắp xếp cho ngươi.

Hồ Tiên mỉm cười. Nói xong, hai mắt cô cũng nhìn thấy mấy người đang đi xuống cầu thang.

Bọn họ chính là ba người Mậu Đạt, Đại Tề và Kha Đa Lạp. Mấy người bọn họ chuẩn bị đi tìm chút đồ ăn, cũng như tra xét tình báo một chút. Tiểu Bội thấy mấy người đó, vội vàng nói với Hồ Tiên:

- Đại nhân, những người đó là một nhóm khác.

- Ừm.

Hồ Tiên không tỏ thái độ gì chỉ gật đầu. Cô cũng nhìn ra khí chất của những người này khác hoàn toàn những người khác. Đơn giản mà nói chính là khí chất cũng những người này hơi pha tạp.

Hồ Tiên liếc mắt về phía Ny Cát Sa, cô ấy lập tức hiểu ý, tiếp theo không một tiếng động lui về phía sau, tới khi khuất tầm nhìn của mọi người, Ny Cát Sa lập tức tiến vào trạng thái ẩn thân.

Ny Cát Sa phải phụ trách nghe lén, và thu thập tình báo của đối phương.

Mấy người Mậu Đạt cũng nhìn thấy những người ở sảnh tiếp đãi. Ngay lập tức, ánh mắt của mấy người bọn họ đã bị bộ dạng quyến rũ của Hồ Tiên hấp dẫn.

Tất cả bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm, chỉ thiếu một chút nữa là chảy nước miếng.

- Tê…Mau nhìn, người nửa thú kia thật đẹp.

Đại Tề vội vàng lấy tay khuỷu tay huých đội trưởng nhà mình.

- Ta thấy rồi, thấy rồi.

Mậu Đạt cũng lộ biểu tình ngơ ngác.

- Người phụ nữ này còn xinh đẹp hơn một ít tiểu thư quý tộc.

Kha Đa Lạp không tự chủ được thì thầm khen ngợi.

Sau khi Đại Tề nghe được, hắn lập tức phản bác:

- Hoàn toàn không thể so sánh, ngay cả một vài công chúa cũng không xinh đẹp bằng cô ấy.

- Đi, chúng ta đi lên kết giao một chút.

Mậu Đạt vội vàng lau tóc, sửa sang lại quần áo trên người.

- Khụ khụ… Đúng, nên làm quen một chút.

Đại Tề ho nhẹ hai tiếng rồi cất giọng rõ ràng.

- Chờ ta một chút.

Kha Đa Lạp thẳng tắp sống lưng đi theo sau.

Ba người mang theo đội viên tiến lên, tỏ ra cực kỳ vội vàng hấp tấp đẩy đám người Lục Nghiên ra.

- Các ngươi...

Lục Nghiên khó thở. Tại sao đám người này lại không có chút lịch sự nào như vậy?

- Thật có lỗi, thật có lỗi.

Mậu Đạt không hề có thành ý, nhếch miệng cười, hiển lộ ra hàm răng vàng khè bên trong.

-...

Hồ Tiên nhíu mày, sau đó cô lui từng bước về phía sau.

- Ta gọi là Mậu Đạt, là đội trưởng đội mạo hiểm, dưới tay có ba con chiến thuyền.

Mậu Đạt mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mắt, thật đúng là chỉ cần liếc mắt nhìn cô ấy một cái cũng không cách nào quên được dung mạo này.

Hắn đi lên nói rõ thân phận của mình. Trong quá khứ, mỗi khi những người phụ nữ khác nghe được hắn là đội trưởng của đội mạo hiểm có ba chiếc chiến thuyền, tất cả đều nhìn hắn với ánh mắt có vài phần kính trọng.

- Ta tên là Đại Tề, là phó đội trưởng.

Đại Tề ra vẻ cao thâm nói.

- Ta là thành viên quan sát.

Kha Đa Lạp đỏ mặt lên, khẩn trương đến mức quên cả giới thiệu tên của mình.

- Hoan nghênh vào ở Tam Tinh Lâu.

Hồ Tiên lạnh nhạt gật đầu, cô lại tiếp tục lui về phía sau vài bước.

Một cái đuôi hồ ly giơ lên, bịt kín miệng mũi của cô, miễn cho mùi thối từ mấy người này bay vào mũi.

- Xin hỏi tiểu thư là?

Mậu Đạt lại bước lên một bước, hắn muốn gần cô ấy thêm chút nữa.

- Vị này chính là đại nhân Hồ Tiên, là người quản lý Phố Buôn Bán chúng ta.

Tiểu Bội, tiến lên ngăn lại mấy người Mậu Đạt.

Cô liếc mắt đầy xem thường. Ai cũng nhìn ra ý đồ của mấy người Mậu Đạt này, rõ ràng bọn họ đã bị mỹ mạo của đại nhân Hồ Tiên hấp dẫn.

- Người quản lý Phố Buôn Bán...

Mậu Đạt ngẩn người, đầu óc vừa nóng lên đã bị dội một gáo nước lạnh. Nếu chỉ là người quản lý của một cửa hàng, vậy thân phận của hắn còn có thể làm cho đối phương hâm mộ một chút.

Nhưng cô ấy lại là người quản lý của một khu vực, thế thì không giống rồi, tài phú của bọn họ cũng không hơn đối phương. Đương nhiên, có thể dùng những chuyện mạo hiểm mà hắn đã trải qua để khoác lác một phen, nhắm hấp dẫn sự quan tâm của người phụ nữ này.

Chiêu này chính là thủ đoạn tán gái cực kỳ hiệu nghiệm, hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể đem ra sử dụng.

Đại Tề cũng biết điểm này, vì vậy hắn mỉm cười hỏi:

- Nơi này của các ngươi thuộc địa phương nào? Chúng ta vừa mới xuyên qua kênh Sương Mù tới đây.

Đi xuyên qua kênh Sương Mù chính là nội dung gây hấp dẫn người khác nhất.

- Các ngươi xuyên qua kênh Sương Mù tới đây sao?

Hai mắt Hồ Tiên sáng ngời.

Cô không tới những người này lại đi xuyên qua kênh Sương Mù tới đây, vậy đúng lúc có thể hỏi họ một số tình huống ở vùng đất mới. Cô công chúa Bạch Sương kia chẳng nắm được nhiều thông tin, hỏi tới chuyện gì cũng không biết, đúng là một đứa trẻ bị nuông chiều. Và phản ứng này của Hồ Tiên, cũng làm cho mấy người Mậu Đạt hiểu lầm.

Hai người Mậu Đạt, Đại Tề liếc nhau, đều nhìn ra ý cười trong mắt đối phương.

Lại là một người phụ nữ bị những chuyến mạo hiểm của bọn họ hấp dẫn, như vậy, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể.

- Đúng vậy.

Mậu Đạt tự đắc nói:

- Chúng ta trải qua cửu tử nhất sinh mới còn sống mà quay lại đây. Chúng ta chính là đội mạo hiểm duy nhất đã từng xuyên qua kênh Sương Mù.

- Duy nhất? Các ngươi xác định?

Hồ Tiên lộ ra vẻ mặt đầy cổ quái.

- Đương nhiên.

Mậu Đạt phi thường khẳng định.

Hiện tại cũng chỉ cần thăm dò rồi ghi chép lại những tình huống cơ bản ở bên này, rồi sau khi trở về khẳng định mấy người bọn họ sẽ nổi danh thiên hạ, có khi còn được quốc vương tiếp kiến rồi phong cho tước vị cũng nên.

- Bên này của chúng ta cũng có người tới từ bên kia kênh Sương Mù.

Hồ Tiên híp mắt nói.

- Cái gì?

Sắc mặt Mậu Đạt biến đổi.

- Không thể nào, ta chưa hề nghe nói có người khác cũng xuyên qua được kênh Sương Mù.

Đại Tề vung lên bàn tay to.

Bạn cần đăng nhập để bình luận