Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2346: Giao Dịch Nhanh Chóng.

- Cộc cộc cộc ~~~

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa truyền tới, giọng nói của nhân viên bán hàng vang lên:

- Đại nhân Hồ Tiên, hai người tiểu thư Lai Vu tới rồi.

- Đã biết, ngươi mời bọn hắn đến phòng tiếp khách trước đi.

Hồ Tiên lên tiếng.

- Vâng.

Nhân viên bán hàng đáp lại rồi rời đi.

- Đi thôi, hai ta cùng đi gặp bọn hắn.

Hồ Tiên thong thả đứng lên.

- Vâng!

Đôi mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, rời phòng làm việc cùng với cô gái đuôi hồ ly.

Khi hai người tới phòng khách thì Lai Vu và Đại La vừa mới uống hết một ly trà nóng.

- Hai vị đến rất đúng giờ.

Hồ Tiên mỉm cười nói.

Lai Vu bình tĩnh nói:

- Đương nhiên, chúng ta thật sự có thành ý giao dịch.

Cô len lén quan sát Mục Lương, trong lòng suy đoán thân phận của anh, xem cách ăn mặc và khí chất kia, rõ ràng đối phương không phải là người bình thường.

- Vị này chính là?

Cô chần chừ hỏi.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Quốc vương của chúng ta.

- Quốc vương của vương quốc Huyền Vũ!

Lai Vu lập tức mở to hai mắt.

-...

Cơ thể của Đại La run lên, há hốc mồm nhìn Mục Lương, rõ ràng là bị giật mình bởi tin tức này.

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên hiện ra ý cười, nàng ưu nhã nói:

- Bệ hạ chúng ta là người tốt, các ngươi không cần khẩn trương như vậy đâu.

Mục Lương đột nhiên cạn lời, hắn lại thu được một tấm thẻ người tốt?

- Bia đá ở đâu?

Hồ Tiên nén cười, ngước mắt nhìn về phía Lai Vu.

- Các ngươi muốn mua à?

Trong lòng Lai Vu khẽ nhúc nhích, thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Hồ Tiên gật đầu nói:

- Bệ hạ chúng ta đang nghiên cứu văn tự cổ đại, cho nên mới muốn mua.

- Vậy ra giá đi.

Lai Vu liếc nhìn Mục Lương.

Hồ Tiên bình thản nói:

- Chúng ta phải nhìn thấy vật thật trước mới có thể xác định giá cả.

- Ừm.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

- Bia đá ở trên thuyền.

Lai Vu đáp.

Mục Lương hơi nhướng mày:

- Ở bến tàu à?

Lai Vu nhìn vào đôi mắt của Mục Lương, do dự một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu một cái.

Mục Lương hỏi:

- Ở bến tàu số mấy?

- Bến tàu số năm mươi tám.

Đại La vô ý thức trả lời.

Con ngươi của Lai Vu co rút lại, lạnh lùng nhìn về phía Đại La lắm mồm.

- Vậy thì đi thôi.

Mục Lương nói không chút để ý.

Gợn sóng vô hình khuếch tán và nhanh chóng bao phủ mấy người ở trong phòng khách, Lai Vu và Đại La còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì bốn người đã biến mất khỏi phòng tiếp khách.

- Ông ~

Ở bến tàu số năm mươi tám, không gian dao động vài cái, Mục Lương và đám người Hồ Tiên đột ngột xuất hiện.

- A a a!!!

Chân vừa chạm đất thì Đại La lập tức sợ hãi kêu to, Lai Vu bị tiếng thét làm giật mình.

- Câm miệng lại!

Lai Vu nện một quyền vào trên đầu thuộc hạ ngốc.

- A!

Đại La mờ mịt nhìn chung quanh, vươn tay che miệng lại.

Lai Vu ngắm nhìn bốn phía, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, chẳng lẽ quốc vương vương quốc Huyền Vũ là Ma Pháp Sư hệ Không Gian?

- Là chiếc thuyền này phải không?

Mục Lương nhìn về phía một con thuyền gỗ ở bến tàu số năm mươi tám.

- Vâng.

Đại La run rẩy đáp lại.

- Nhóm đại tỷ đã trở về rồi!

Trên thuyền truyền ra tiếng reo hò.

Bọn đạo tặc dồn dập thò đầu ra, vui mừng phất tay với Lai Vu và Đại La.

- A, mỹ nữ người thú bên cạnh thủ lĩnh là ai vậy?

Có đạo tặc kinh ngạc thốt lên.

- Chẳng lẽ là đồng bọn mới sao?

- Nhìn không giống cho lắm, cô ấy ăn mặc đẹp như vậy, ta cảm thấy đối phương là quý tộc.

-...

Bọn đạo tặc bàn tán xôn xao.

- Câm miệng!

Lai Vu đen mặt quát lớn.

- Đại tỷ tức giận rồi, đừng nói nữa.

Bọn đạo tặc vội vã câm miệng.

Mục Lương nhìn thoáng qua đám người này rồi không thèm để ý nữa, anh ôm eo cô gái đuôi hồ ly, nhẹ nhàng nhảy lên và đáp xuống boong thuyền.

Lai Vu và Đại La vội vàng đuổi theo, cô dùng ánh mắt cảnh cáo đám đạo tặc còn lại.

- Mang bia đá ra đây đi.

Mục Lương bình thản nói.

Yết hầu của Lai Vu nhấp nhô, phất tay nói:

- Các ngươi mau dời bia đá ra ngoài.

Cô có chút sợ hãi Mục Lương, vị này chính là quốc vương vương quốc Huyền Vũ, là một nhân vật có thực lực cực kỳ khủng bố.

- Vâng!

Bọn đạo tặc nghe vậy mới hiểu rõ những người này tới đây để mua bia đá, thế là cả bọn hào hứng chạy về buồng nhỏ trên tàu, dời sáu khối bia đá vừa dày vừa nặng đến trên boong thuyền.

- Đông ~~~

Bia đá rất nặng, mỗi một khối đều nặng hơn một nghìn cân.

- Tất cả bia đá đều ở chỗ này.

Một tên đạo tặc phủi tay nói.

- Ừm.

Mục Lương đi lên trước quan sát từng tấm bia đá.

Ngón tay của anh nhẹ nhàng cử động, sáu khối bia đá lập tức bay lên giống như không có trọng lực.

- A! Nó bay lên rồi!

Bọn đạo tặc trợn mắt há hốc mồm, có người còn kinh ngạc thốt lên.

Lai Vu và Đại La cũng hơi giật mình, rốt cuộc thì vị quốc vương vương quốc Huyền Vũ này là Ma Pháp Sư gì?

Mục Lương chỉ nhìn vài lần đã nhớ hết toàn bộ chữ viết trên sáu tấm bia đá.

Có một tên đạo tặc tò mò nhỏ giọng hỏi:

- Đại tỷ, bọn hắn là ai vậy?

- Quốc vương vương quốc Huyền Vũ.

Lai Vu lạnh lùng đáp.

- Tê ~~~

Bọn đạo tặc nghe vậy không khỏi hít hà một hơi, khiếp sợ nhìn về phía Mục Lương.

Ngón tay của anh giật giật, bia đá nhẹ nhàng rơi xuống đất, thuyền lớn không chút sứt mẻ, nhìn về phía Lai Vu, nhàn nhạt nói:

- Mỗi tấm bia đá hai trăm ngàn đồng Huyền Vũ.

Lai Vu cau mày nói:

- Có thể đổi thành tinh thạch ma thú hoặc kim tệ sao?

Cô nói như vậy nghĩa là rất hài lòng giá tiền này.

- Đương nhiên, nhưng nếu như ngươi muốn tiêu phí ở vương quốc Huyền Vũ thì kiến nghị vẫn nên lấy đồng Huyền Vũ, như vậy không cần thiết đổi đi đổi lại.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói.

Lai Vu do dự một chút, cô đi dạo Thành Buôn Bán Sơn Hải nửa ngày, biết cô gái đuôi hồ ly nói không sai, đồng Huyền Vũ là tiền tệ lưu thông nhất ở vương quốc Huyền Vũ.

- Đương nhiên, cái này tùy ngươi quyết định thôi.

Hồ Tiên mỉm cười.

- Vậy ta muốn tinh thạch ma thú.

Lai Vu nghiêm mặt nói.

- Được.

Hồ Tiên ưu nhã gật đầu.

Cô không tin đám người Lai Vu sẽ cầm tinh thạch ma thú rồi rời đi, cuối cùng vẫn sẽ tiêu phí ở Thành Buôn Bán Sơn Hải, chúng nó sẽ lại lần nữa trở lại túi của cô.

Hồ Tiên lấy ra tinh thạch ma thú và kiểm tra ngay trước mặt Lai Vu, sau đó đổ trở lại túi tiền rồi đưa cho đối phương.

Mục Lương thấy thế mới vung tay lên thu hồi sáu tấm bia đá vào trong không gian tùy thân, giao dịch hoàn thành.

- Được rồi, chúc các ngươi chơi vui vẻ ở vương quốc Huyền Vũ.

Hồ Tiên nhẹ nhàng phất tay tạm biệt.

Mục Lương không nhiều lời, ôm cô gái đuôi hồ ly rời đi thuyền lớn.

……..

Lai Vu nhìn vị trí mà Mục Lương và Hồ Tiên vừa đứng, sau đó lại nhìn túi da thú trong tay, giao dịch này còn đơn giản hơn trong tưởng tượng của mình.

Cô vốn dĩ cho rằng Mục Lương sẽ ỷ vào thân phận quốc vương mà ép giá xuống rất thấp hoặc không thanh toán, nào ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.

Đại La trơ mắt nhìn túi da thú, không dằn nổi nói:

- Đại tỷ, có phải nên chia cho mọi người một phần không?

- Ngươi gấp cái gì?

Lai Vu trừng Đại La, nhìn đám đạo tặc, thanh lãnh hỏi:

- Những người khác đâu rồi, còn chưa trở lại à?

- Đại tỷ, mọi người đã đến đông đủ rồi.

Đạo tặc canh thuyền hồi đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận