Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1581: Người Một Nhà Tụ Họp

Khóe miệng của Hạ Nạp Ân hơi cười, gật đầu đồng ý nói:

- Đúng vậy đó, em gái càng ngày càng xinh đẹp rồi.

- Có sao?

Khuôn mặt của Hạ Lạc ửng đỏ, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Giọng nói ôn hòa của Hạ Khoa Phu:

- Đi thôi, về nhà ngồi.

- Vâng.

Hạ Lạc ngoan ngoãn gật đầu. Theo cha và hai anh trai đi về hướng thành Phi Điểu.

- Em gái, mau nói ta nghe về bên Đại lục mới đó như thế nào đi?

Hạ La Thái không kịp chờ đợi mà dò hỏi.

Hạ Lạc nhớ lại nói:

- Bên đó bầu trời có màu xanh dương, không khí cũng dễ thở hơn so với bên này, thế nhưng không có không khí tốt như trong căn cứ trung chuyển, bên đó không thiếu nước, không thiếu thực vật xanh.

Trong đầu của Hạ La Thái và Hạ Nạp Ân bổ sung thêm hình ảnh, không tự chủ được mà lộ ra màu sắc hướng về.

Hạ La Thái hỏi:

- Vậy có tốt hơn so với thành Huyền Vũ không?

- Vậy thì không có, hoàn cảnh gì đó đều kém hơn rất nhiều so với thành Huyền Vũ, vẫn là thành Huyền Vũ tốt.

Cằm của Hạ Lạc hơi nâng lên, trong giọng nói tràn đầy sự kiêu ngạo.

Làm sao có thể có nơi tốt hơn thành Huyền Vũ được chứ?

- Là như thế sao?

Hạ La Thái như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

Khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Nạp Ân hỏi:

- Ở thành Huyền Vũ, có người đối xử không tốt với ngươi không?

- Không có, mọi người đối với ta đều rất tốt, rất chăm sóc ta.

Hạ Lạc cười ngọt ngào nói.

- Thật sao?

Hạ Nạp Ân lộ ra ánh mắt nghi ngờ.

- Ừm ừm, ta lại lấy được một món linh khí cao cấp.

Hạ Lạc vừa nói vừa chỉ vào giày ở trên chân.

Trên chân cô đi một đôi Giày chạy nhanh, là do Lê Nhã chế tạo ra, dựa theo bản chế tác của Mục Lương đưa, làm ra được lúc luyện tập.

- Ngươi lại có linh khí cao cấp rồi!

Hạ La Thái mở to hai tròng mắt, nhìn xuống hai chân của em gái. Món linh khí cao cấp đầu tiên của Hạ Lạc là súng ngắm của tầng cao quản lý không quân.

Ánh mắt của Hạ Nạp Ân cũng tràn đầy ngưỡng mộ, càng nhiều hơn chính là cảm thấy vui vẻ cho em gái, vì có thể sở hữu hai món linh khí cao cấp, chứng minh rằng em hắn sống rất tốt, nhận được sự coi trọng của Mục Lương.

- Rất tốt.

Hạ Khoa Phu chậm rãi gật đầu.

Không khí vui vẻ ở trong phòng, người một nhà tụ tập chung ở một chỗ, lời nói mãi không hết.

Hạ Lạc nói về những chuyện đã thấy đã nghe ở Đại lục mới, còn lấy ra quà từ thành Huyền Vũ mang đến, chia cho cha và hai anh trai.

Trên phi thuyền vận chuyển, Nguyệt Phi Nhan đang trò chuyện với khu Trung Ương của thành Huyền Vũ.

Nguyệt Phi Nhan nhìn vào Trùng Cộng Hưởng ở trước mặt, hồn nhiên hỏi:

- Mẹ ta có ở Cung điện sao?

Âm thanh của Thanh Vụ vang lên:

- Tiểu thư Phi Nhan, đại nhân Thấm Lan vừa mới trở về, cần ta gọi ngài ấy đến không?

- Hả, là Thanh Vụ sao?

Nguyệt Phi Nhan mở to đôi mắt màu hồng xinh đẹp.

- Là ta.

Âm thanh thanh thúy của Thanh Vụ đáp lời.

Nguyệt Phi Nhan vui vẻ ra mặt nói:

- Tốt quá rồi, ngươi cũng đã trở thành hầu gái rồi.

Trước khi cô rời khỏi thành Huyền Vũ, đã nhờ mẹ đưa Thanh Vụ vào Trung Ương, bây giờ mới biết là mẹ đã làm được rồi.

Thanh Vụ cảm kích nói:

- May mà nhờ có Tiểu thư Phi Nhan, ta mới có thể đến Cung điện để làm việc.

Nguyệt Phi Nhan quan tâm hỏi:

- Ở Cung điện sống có vui vẻ không?

- Ừm ừm, rất vui vẻ, mọi người đối với ta đều rất tốt.

Thanh Vụ dùng sức gật đầu.

- Vậy thì tốt.

Nguyệt Phi Nhan yên lòng.

Âm thanh thanh thúy của Thanh Vụ hỏi:

- Tiểu thư Phi Nhan, có cần ta mời đại nhân Thấm Lan đến đây không?

- Cần, mau đi.

Nguyệt Phi Nhan thúc giục không ngớt.

- Được, tiểu thư Phi Nhan đợi một chút.

Thanh Vụ để lại một câu nói, xoay người bước nhanh rời khỏi phòng liên lạc. Nguyệt Phi Nhan đợi bốn năm phút, giọng nói của Nguyệt Thấm Lan mới từ trong cơ thể của Trùng Cộng Hưởng truyền ra.

- Phi Nhan, sao thế?

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi.

Nguyệt Phi Nhan nhíu miệng, ngây thơ nói:

- Ta không có việc gì, chỉ là muốn trò chuyện với mẹ một chút.

- Vậy là không muốn nói chuyện với ta sao?

Lại là một âm thanh hài hước truyền ra.

- Hả, mẹ Thấm Di?

Nguyệt Phi Nhan ngạc nhiên lên tiếng.

- Là ta.

Nguyệt Thấm Di cảm thấy buồn cười.

Bởi vì một câu 'mẹ' mà tâm trạng của nàng nhất thời vui vẻ lên.

Ngữ khí của Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc lên:

- Phi Nhan, thật sự không có chuyện gì sao?

- Không có chuyện gì, chỉ là Hạ Lạc đã đi với người nhà, ta có chút nhàm chán, vậy nên muốn cùng mẹ nói chuyện một chút.

Nguyệt Phi Nhan làm nũng.

- Vậy sao, vậy thì tốt.

Nguyệt Thấm Lan yên lòng, biết con gái đã đến thành Phi Điểu, vậy thì không có nguy hiểm rồi.

- Khi nào trở về?

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi.

- Mười hai ngày sau.

Nguyệt Phi Nhan bẻ ngón tay nói. Nguyệt Thấm Lan vừa mong đợi vừa nói:

- Ừm, đợi ngươi trở về.

Mẹ con ba người trò chuyện ngươi một câu ta một câu, Thanh Vụ ở một bên nhìn, không khí rất vui vẻ hòa thuận.

…………

Bên trong phòng sách ở cung điện, Nguyệt Thấm Lan đang cầm quyển sổ, thuật lại sắp xếp lịch trình của anh ngày hôm nay. Nguyệt Thấm Lan ngồi trên mép bàn, hai chân vắt chéo, chân váy xẻ tà nằm rải ở hai bên chân.

- Mục Lương, chín giờ sáng đến ruộng đồng ở ngoại thành xem thử, mười một giờ đến khu buôn bán, kiểm tra tiến độ của thiết bị lắp đặt

Cô ưu nhã hỏi:

- Không phải là ngươi còn muốn xây dựng rạp chiếu phim sao, buổi chiều để trống thời gian cho ngươi, được không?

Điện ảnh cũng sắp bắt đầu quay rồi, một số cảnh cần phải xây dựng trước, Mục Lương muốn xây dựng rạp phim, quay phim truyền hình và một số phim điện ảnh khác cũng có thể dùng đến.

- Ừm.

Mục Lương nhấp một ngụm trà nóng, lên tiếng mập mờ không rõ.

- Có cần sửa không?

Nguyệt Thấm Lan đong quyển sổ lại, ánh mắt mang theo câu hỏi.

- Không cần, cứ theo lịch trình mà ngươi sắp xếp đi.

Mục Lương đặt chén trà xuống nói.

- Được, ta đi sắp xếp xe ngựa, nửa tiếng sau xuất phát.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên, dáng đi thướt tha rời khỏi phòng sách.

Mục Lương ngước mắt nhìn lên đồng hồ quả lắc ở trên tường, bây giờ là tám giờ sáng.

- Còn chưa được nghỉ ngơi, đã hai ngày rồi.

Anh lẩm bẩm cười khổ một tiếng.

Hai ngày trước anh đã luyện chế xong linh khí biên tập cắt nối video và linh khí phát hình, lại xử lí những chuyện vặt còn lại, còn chưa kịp nghỉ ngơi.

Nửa tiếng sau, Mục Lương ngồi lên xe thú Sói Mặt Trăng, cùng với Ly Nguyệt, Nguyệt Thấm Lan và Nguyệt Thấm Di xuất phát đúng giờ. Xe thú chạy ra nội thành, chạy thẳng đến khu đồng ruộng ở ngoại thành.

Mục Lương ở trong xe nhìn ra bên ngoài, lạnh nhạt nói:

- Có một khoảng thời gian không đến ruộng đồng rồi.

Sau khi Huyền Vũ tiến vào Đại lục mới, đã lần lượt xảy ra rất nhiều chuyện, đồng ruộng liền ném cho Nguyệt Thấm Lan và những người khác xử lí.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Đồng ruộng đã to hơn rất nhiều, ngươi xem thử xem muốn quy hoạch như thế nào?

- Loại chuyện này ngươi sắp xếp là được.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Nguyệt Thấm Lan lôi kéo tay của chị gái, nghiêng đầu nói:

- Ta đương nhiên là có thể sắp xếp, nhưng không chu đáo như ngươi nghĩ.

- Sao có thể chứ.

Mục Lương bật cười.

Nguyệt Thấm Di nhìn hai người đang thổi phồng nhau, khóe miệng không tự chủ được mà giương lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận