Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1272: Mèo Sương Mù



Hạ Nạp Ân thở sâu, hét lớn một tiếng:

- Đại nhân tới, mau mở cửa nghênh đón!!

- Đại nhân tới!

Thủ vệ người cường hoá cả kinh.

- Mở cửa nhanh.

Thủ vệ người cường hoá vội vàng chuyển động bánh răng thật lớn, sau một trận tiếng gầm rú, cửa lớn của căn cứ trung chuyển hoàn toàn mở ra. Phân thân Mục Lương đi vào căn cứ trung chuyển, nhóm Thành Phòng Quân đóng ở nơi này cung kính hành lễ với hắn.

- Thành chủ đại nhân!

Âm thanh chỉnh tề vang vọng bên trong căn cứ trung chuyển

- Ừm.

Mộc Phân Thân ngước mắt lên tiếng.

Hắn nhìn quanh căn cứ trung chuyển một vòng, chân mày từ từ nhăn lại, bởi vì hắn đã thấy rất nhiều người bình thường đang đứng ngay ngoài cửa cấm địa căn cứ trung chuyển.

- Những người này đang làm gì?

Phân thân Mục Lương nhìn về phía Hạ Khoa Phu.

Hạ Khoa Phu âm thầm rùng mình, sau đó lão trả lời chi tiết:

- Đại nhân, những người này muốn tiến vào cấm địa, nhưng đã bị ta ngăn trở.

- Vứt tất cả những người muốn đi vào ra bên ngoài đi.

Mộc Phân Thân lạnh lùng nói.

Trà Thụ Tinh Thần và Thuỷ Tinh Ngư là nền tảng để cho căn cứ trung chuyển hoạt động, cũng là nội tình của thành Huyền Vũ, kiên quyết không được cho phép người ngoài tiến vào.

- Vâng!

Trong lòng Hạ Khoa Phu đổ mồ hôi lạnh, lão vội vàng cung kính đáp. Sắc mặt của những dân chúng làm loạn lúc trước lập tức thay đổi, bọn họ cúi đầu đầy thấp thỏm lo âu.

- Thành chủ đại nhân, ta đi mang Thú Sương Mù đến?

Hạ La Thái cung kính hỏi.

- Đi đi.

Mộc Phân Thân lên tiếng đáp.

- Vâng!

Hạ La Thái thở phào nhẹ nhõm, hắn lập tức xoay người bước nhanh rời đi. Phân thân Mục Lương nhìn quanh bốn phía, tiến hành tuần tra đơn giản.

Nhiều phút sau, Hạ La Thái mang theo một cái lồng sắt bước nhanh tới.

Lồng sắt này không lớn, chỉ có rộng dài khoảng nửa mét, bên trong giam giữ một con hung thú phờ phạc.

Hình dáng của hung thú đó rất nhỏ bé, giống loài mèo lông dài trên địa cầu, chỉ là lông trên người nó toàn một màu xám, đôi mắt màu đen, còn con ngươi hơi hơi trắng bệch.

Nó có ba cái đuôi còn lớn hơn thân thể, lông xù, cực kỳ giống đuôi hồ ly.

- Thành chủ đại nhân, đây là Thú Sương Mù.

Hạ La Thái đặt lồng sắt xuống trước mặt.

- Meo…

Thú Sương Mù há mồm cực kỳ mệt mỏi hô một tiếng, nhìn ra được nó đang vô cùng suy yếu.

- Tiếng kêu cũng giống mèo nữa…!

Mộc Phân Thân hé miệng nhận xét.

Hắn nghiêng đầu hỏi:

- Nó làm sao vậy?

- Ách...

Hạ La Thái lộ vẻ mặt không tự nhiên, hắn lúng túng nói:

- Nó ăn cơm không được no, ba ngày mới được ăn một lần thịt.

Phân thân Mục Lương chậm rãi gật đầu, đưa tay tiếp nhận lồng sắt rồi mở ra cửa lồng.

Chi nha…

Cửa lồng từ từ mở ra, Mèo Sương Mù đang khép hờ hai mắt lập tức trợn trừng, thân thể nó nhanh nhẹn đứng lên, ba cái đuôi đong đưa đầy bất an.

- Ra đi.

Mộc Phân Thân lạnh nhạt mở miệng.

- Meo…

Mèo Sương Mù thấp giọng tê rống, hai mắt mệt mỏi của nó loé lên một tia sáng tăm tối, một lượng lớn sương mù trào ra từ bộ lông của nó, trong chớp mắt đã bao trùm phạm vi mười mét chung quanh.

- Không tốt, nó muốn chạy!

Hạ La Thái kinh hô một tiếng.

- Bình tĩnh.

Phân thân Mục Lương vươn tay, rất chính xác thò vào trong sương mù bắt được nó.

- Meo…

Sương mù rất nhanh đã tán đi, Mèo Sương Mù bị giam cầm trong không trung, bốn chân đang ra sức giãy dụa.

Đám người Hạ La Thái thấy thế vội thở phào một hơi.

Mộc Phân Thân vươn tay, nhẹ nhàng đụng vào đầu nó.



Im lặng, âm thanh nhắc nhở của hệ thống không xuất hiện như dự đoán.

Phân thân Mục Lương nhíu mày, hắn không thể thuần hóa hung thú ư? Hắn tùy tay phun ra tơ nhện bao kín Mèo Sương Mù, miễn cho nó lại bỏ trốn.

- Làm thế nào để mang nó quay về bản thể bây giờ?

Mộc Phân Thân cúi đầu suy nghĩ, chẳng lẽ phải để hắn phải tự mình đi một chuyến?

Hạ Khoa Phu cung kính hỏi:

- Thành chủ đại nhân tới nơi này, vậy thành Huyền Vũ có thể có nguy hiểm hay không?

- Sẽ không.

Phân thân Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Thành Huyền Vũ có bản thể Mục Lương tọa trấn, khả năng xảy ra nguy hiểm không lớn. Hạ Khoa Phu yếu ớt hỏi:

- Vậy thành chủ đại nhân ở nơi này bao lâu?

- Chút nữa ta sẽ rời đi.

Mộc Phân Thân liếc nhìn Hạ Khoa Phu một cái.

Hắn còn muốn tới hai căn cứ trung chuyển khác nhìn, không thể nào cứ ở lại thành Phi Điểu mãi.

- Như vậy sao...!

Trong lòng Hạ Khoa Phu thầm than, nếu lại có hư quỷ cấp cao đến tiến công thì phải làm sao bây giờ?

Phân thân Mục Lương ôm lấy Mèo Sương Mù, chuẩn bị mang nó theo trên người, chờ có cơ hội sẽ cho nó quay về thành Huyền Vũ.

- Meo…

Nó giãy dụa, nó vẫn không ngừng kêu to.

Mộc Phân Thân đưa tay nhẹ nhàng búng lên đầu Mèo Sương Mù, một sợi tơ nhện mỏng manh bao kín miệng của nó, làm cho nó trở nên ngoan ngoãn hơn.

Hạ La Thái kiên trì hỏi:

- Thành chủ đại nhân, nếu lại có hư quỷ cấp chín tiến công căn cứ trung chuyển, vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Mộc Phân Thân lạnh nhạt nói:

- Ta đã gia cố lá chắn ngọc lưu ly, hiện giờ nó đã có thể thừa nhận công kích của hư quỷ cấp chín, mọi người đừng chủ quan đi ra ngoài thì nơi này sẽ bình an vô sự.

- Thật ư?

Hạ La Thái trừng lớn đôi mắt, có thể thừa nhận công kích của hư quỷ cấp chín, vậy lá chắn ngọc lưu ly này sẽ tương đương với linh khí cao cấp!

Phân thân Mục Lương bình tĩnh nhìn hắn.

-.....

Hạ La Thái thức thời ngậm miệng lại, hắn hiểu ý nghĩa của ánh mắt kia, nếu hắn còn nói vô nghĩa thêm một câu nữa, có thể sẽ bị đối phương đánh.

- Trước khi rời đi, ta sẽ tới rừng Vạn Khô tìm sào huyệt hư quỷ.

Mộc Phân Thân bỏ lại một câu, rồi mang theo Mèo Sương Mù bước ra phía ngoài.

Căn cứ trung chuyển thiếu chút nữa đã không chịu nổi công kích củahư quỷ cấp chín, vậy hiện tại những toà thành khác bên cạnh rừng Vạn Khô thế nào rồi?

Hắn đang muốn thuận đường đi xem, lỡ đâu có thể cứu được một ít dân chúng. Dù sao, dân cư vẫn là căn bản để phát triển.

- Cung tiễn thành chủ đại nhân!

Hạ Khoa Phu xoay người hành đại lễ.

- Cung tiễn thành chủ đại nhân!

Thành Phòng Quân và nhân viên công tác đều nâng tay hành quân lễ, nhìn theo mục mộc phân thân rời khỏi căn cứ trung chuyển. Mộc Phân Thân đi rồi, cổng lớn của căn cứ lại ầm ầm đóng kín.

Hạ Nạp Ân trầm tĩnh lại, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Khoa Phu, cảm thán nói:

- Cha không có việc gì, đúng là chuyện tốt.

- Ta không sao, nghỉ ngơi hai ngày là có thể khỏi hẳn.

Hạ Khoa Phu nuốt vài ngụm nước miếng.

Lão nhìn về phía hai đứa con, nghiêm mặt dặn dò:

- Quản lý cho tốt người của chúng ta, nếu còn ai dám bước tới gần cấm địa, cũng ném ra bên ngoài.

- Vâng!

Hạ Nạp Ân và Hạ La Thái dùng sức gật đầu.

- Hy vọng các ngươi hiểu rõ quy củ, nơi này là căn cứ trung chuyển của thành Huyền Vũ, không phải nhà ngươi, ngươi không có quyền làm theo sở thích của mình.

Hạ Khoa Phu nhìn về phía dân chúng thành Phi Điểu, nghiêm mặt nói:

- Nếu không tuân thủ pháp luật của căn cứ trung chuyển, vậy đừng trách ta không khách khí.

- Vâng vâng vâng, thỉnh thành chủ đại nhân yên tâm, chúng ta sẽ không xằng bậy nữa.

- Đúng vậy, chúng ta đều rất thành thật.

Dân chúng không làm loạn đều mở miệng, tỏ vẻ đã hiểu.

Còn những người hồi nãy làm loạn đều xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đám người Hạ Khoa Phu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận