Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 986: Ta Đoán Bầy Hư Quỷ Đã Đi Tới Đảo Người Cá

Anh nhớ tới những lời Bối Nhĩ Liên đã nói, thành chủ thành Phượng đã từng dự đoán huyết nguyệt sẽ bùng nổ sớm hơn. Việc anh cần làm hiện giờ, chính là phải biết trước thời gian bùng nổ của thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ.

Mục Lương điều khiển nguyên tố ánh sáng tràn vào bên trong vực sâu, anh muốn bên trong đó có gì.

- Mục Lương các hạ, muốn đi xuống dưới điều tra?

Long Cốc Chủ mấp máy đôi môi khô nứt nẻ.

- Ừm, nếu ngươi sợ hãi, có thể ở chỗ này chờ ta.

Mục Lương dùng ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn Long Cốc Chủ một cái.

- Các hạ cứ nói đùa, làm sao ta có thể sợ hãi được?

Long Cốc Chủ trầm giọng nói.

- Vậy chúng ta đi thôi.

Mục Lương cất bước nhảy xuống vực sâu. Long Cốc Chủ cắn chặt răng, lão cũng nhảy xuống theo.

Vù vù vù…

Làn gió thổi thẳng vào mặt, hất tóc của hai người bay ra sau đầu.

Mục Lương vận dụng năng lực mới của mình, Điều Khiển Nguyên Tố Gió nâng anh và Long Cốc Chủ, khiến tốc độ hai người rơi xuống chậm lại.

……….

Long Cốc Chủ nhìn quanh bốn phía, lão đang quan sát hoàn cảnh con đường bên trong cái khe.

- Thật là sâu.

Mục Lương ngưng thần nhìn chăm chú xuống phía dưới. Hai người đã rơi xuống một lúc lâu rồi, nhưng vẫn chưa chạm đáy. Qua một lát sau, tầm mắt bọn họ rút cuộc cũng nhìn thấy phần đáy gập ghềnh của con đường.

- Hư quỷ!

Đôi con ngươi cuả Long Cốc Chủ co rút lại.

- Chúng nó chết rồi.

Mục Lương dùng giọng bình thản nói.

Dưới đáy vực sâu, có mấy chục thi thể hư quỷ, nói là thi thể, trên thực tế chúng không khác gì một đống thịt nát vụn.

Hư quỷ đã chết không còn hình dáng nguyên vẹn nữa, chúng giống như đã bị thiên quân vạn mã giày xéo vậy, gần như hòa hợp thành một thể cùng mặt đất.

- Xem ra những hư quỷ này đã bị đạp chết.

Mục Lương phân tích.

Long Cốc Chủ có chút đăm chiêu đoán nói:

- Số lượng lớn hư quỷ đi qua bên này, có hư quỷ không cẩn thận ngã sấp xuống, đã bị hư quỷ khác dẫm chết...

Mục Lương cũng suy nghĩ như vậy, gật đầu:

- Có lẽ là như thế.

Nơi hai người đang đứng chính là điểm bắt đầu của con đường đằng sau khe nứt, phía sau là một bức tường đá, chỉ có phía trước mới có thể đi qua.

Đạp đạp đạp…

Thân thể Mục Lương lơ lửng phía trên mặt đất, tiếp tục bay về phía trước.

Long Cốc Chủ không rên một tiếng. Lúc này, lão giống một người hầu đi theo Mục Lương, bởi vì anh đang điều khiển ánh sáng đi trước, chiếu sáng con đường phía trước.

Long Cốc Chủ hoàn toàn bị gió nâng về phía trước, nếu không di chuyển ở dưới này sẽ vô cùng chật vật.

Lão nghiêng đầu đánh giá bức tường đá ven đường, phía trên nó toàn những vết cào xước. Theo lão suy đoán, những dấu vết này chắc là khi lũ hư quỷ di chuyển đã lưu lại.

- Mục Lương các hạ, ngươi nói xem, bầy hư quỷ này đã đi đâu?

Long Cốc Chủ nghiêng đầu hỏi.

Mục Lương liếc mắt nhìn Long Cốc Chủ một cái, suy đoán:

- Dựa theo phương hướng này, ta đoán bầy hư quỷ đã đi tới đảo Người Cá.

Trước khi quyết định xuống đây, anh đã cố ý phân biệt phương hướng rồi.

Hướng đi của cái khe là thẳng tắp, nếu trên đường không xuất hiện khúc quẹo nào, thật sự có thể nối thẳng tới đảo Người Cá. Dưới mặt đất ở đảo Người Cá, cũng có một cái khe đi thông tới vực sâu, hơn nữa phương hướng đi thông vừa vặn chính là cốc Phi Long.

Bởi vì đã biết điều này, cho nên Mục Lương mới có suy đoán ấy.

Long Cốc Chủ mở to dần đôi con ngươi, sắc mặt của lão hoảng sợ nói:

- Theo như ý tứ của các hạ, vậy sào huyệt hư quỷ ở đảo Người Cá, giao nhau và có sự liên quan với sào huyệt hư quỷ ở cốc Phi Long?

- Đúng, ta đã suy đoán như vậy.

Mục Lương nói xong lại đẩy nhanh tốc độ. Đồng thời, anh cũng dùng ý niệm trao đổi, truyền đi tin tức cho Ưng Lửa.

Trên không trung cốc Phi Long, du du du …

Ưng Lửa đang phe phẩy đôi cánh, đột nhiên nó kêu lên vài tiếng.

Trong khoang thuyền ngọc lưu ly, Na An lập tức ngẩng đầu lên, cô nghiêng tai lắng nghe tiếng kêu của Ưng Lửa.

- Na An, nó nói gì đó?

Tộc trưởng tộc người cá tò mò hỏi.

Na An theo bản năng nói:

- Nó nói, chủ nhân nó còn phải ở dưới lòng đất của hòn đảo này một đoạn thời gian nữa, không thể đi lên nhanh như vậy được.

- Chắc anh ấy đã có phát hiện gì đó, chúng ta cứ im lặng chờ xem.

Ly Nguyệt dùng âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

- Được.

Đám người Ny Cát Sa gật đầu.

Trong lòng các cô cũng có các loại suy đoán, chẳng lẽ dưới cốc Phi Long thật sự có sào huyệt hư quỷ?

Hiện tại, Mục Lương với Long Cốc Chủ đang dọc theo con đường đó tiếp tục đi tới.

Một giờ sau, con đường phía sau cái khe vẫn thẳng tắp đi về phía trước, không có một chút biến hóa nào khác. Anh ngừng lại động tác đi tới

- Mục Lương các hạ, làm sao vậy?

Long Cốc Chủ nghi hoặc hỏi.

Không đợi Mục Lương giải thích, từ phía trước cái khe, một cơn gió mạnh thổi tới, mơ hồ còn có cảm nhận được một loại khí tức rất khó chịu.

- Loại khí tức này, luôn luôn khiến cho người khác chán ghét.

Mục Lương bĩu môi.

Anh giữ chặt Long Chủ, hai người dựa sát vào vách tường, tiếp theo ánh sáng chín màu sắc rực rỡ chợt lóe, hai người đồng thời tiến vào trạng thái ẩn thân.

Mục Lương vung tay lên, thật dày một tầng ngọc lưu ly ngưng tụ mà ra, có hình dạng tương tự như cái mai rùa, cố định hai người vào vách tường, bên trong vẫn chừa ra một khoảng không gian để hoạt động.

- Mục Lương các hạ, các hạ làm cái gì vậy?

Long Cốc Chủ nhăn mày.

- Đừng nói gì cả, cứ duy trì im lặng.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- …

Long Cốc Chủ thức thời ngậm miệng lại, lão cũng im lặng chờ đợi.

Mục Lương ý niệm vừa động, ngừng điều khiển nguyên tố ánh sáng, khiến cho chung quanh một lần nữa lâm vào một mảnh tối đen.

Đạp đạp…

Qua gần năm phút đồng hồ, từ bên trong cái khe truyền tới tiếng bước chân dày đặc, giống như có thiên quân vạn mã chạy tới, chấn động cả mặt đất dưới chân.

Long Cốc Chủ theo bản năng ngừng thở, lão nghiêng đầu nhìn về bóng tối sâu bên trong con đường, có cái gì đó đang rất nhanh tới gần.

Khặc khặc khặc…

Tiếng kêu dồn dập truyền đến, bầy hư quỷ chạy qua bên cạnh hai người.

Long Cốc Chủ hoàn toàn ngừng hô hấp, lão có thể cảm nhận được rõ ràng móng vuốt hư quỷ lướt qua tấm chắn ngọc lưu ly, phát ra âm thanh trầm đục.

Mục Lương bình tĩnh hơn lão rất nhiều, đôi mắt của anh vẫn nhìn về phía trước, đang âm thầm tính toán số lượng hư quỷ.

Thị lực hiện tại của anh đã có thể nhìn xuyên đêm, thậm chí còn có thể nhìn rõ bộ dáng của những con hư quỷ vừa chạy qua. Đột nhiên, có hai khí tức khiến người ta hít thở không thông truyền đến.

Long Cốc Chủ lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, lão lại càng không dám nhúc nhích.

Mục Lương vẫn bình tĩnh như trước, đó là hai con hư quỷ cấp chín, đang từ từ tới gần nơi đây.

Hư quỷ cấp chín không dừng lại, nó đi qua nơi hai người đang ẩn nấp, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường. Hai người nấp ở đó khoảng mười phút, con đường trong khe mới không có hư quỷ đi qua nữa. Trong quá trình này, tổng cộng có mười ba con hư quỷ cấp tám, năm con hư quỷ cấp chín đi qua.

Mục Lương phất tay thu lại tấm chắn ngọc lưu ly, đồng thời giải trừ trạng thái ẩn thân, nguyên tố ánh sáng một lần nữa tụ tập lại, làm cho xung quanh rộng mở.

- Mục Lương các hạ, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?

Sắc mặt Long Cốc Chủ đã trở nên hơi trắng bệch, lão nghiêng đầu xin giúp đỡ nhìn về phía Mục Lương. Lão biết, bầy hư quỷ này đang quay về cốc Phi Long.
Bạn cần đăng nhập để bình luận