Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1771: Thành Y Lê Trở Nên Hỗn Loạn



Bọn thủ vệ làm theo, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống.

- Đừng thả lỏng cảnh giác, trói tất cả lại đi.

Ngải Lỵ Na lạnh giọng dặn dò:

- Trong phòng còn có một tên, đây là đối tượng cần được trọng điểm chăm sóc.

- Vâng.

Nhóm Thành Phòng Quân đồng thanh đáp lại.

- Những người còn lại đi xét nhà, dọn hết toàn bộ những thứ có giá trị.

Ngải Lỵ Na phất tay ra lệnh, hoàn toàn kế thừa truyền thống tốt đẹp của Mục Lương.

- Vâng.

Hai mắt của nhóm Thành Phòng Quân phát sáng, hào hứng đi vào sâu trong viện.

Ngải Lỵ Na quan sát một hồi, sau khi xác định nhóm Thành Phòng Quân không lộn xộn thì mới giơ tay kích hoạt bộ đàm đeo trên tai.

- A lô, có ai không?

Cô ngáp một cái hỏi.

Một lát sau, bên trong bộ đàm mới truyền ra giọng nói của người khác.

- Ngải Lỵ Na, ngươi đã giải quyết hết mục tiêu rồi à?

Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Ngôn Băng vang lên.

- Đúng vậy, ta mới vừa bắt được nam tước Đức Luân, ba tên tử tước khác cũng đã bị xử lý.

Ngải Lỵ Na nhìn vào trong phòng, nam tước Đức Luân đã bị Thành Phòng Quân trói thành bánh chưng.

Cô quan tâm hỏi:

- Các ngươi thì sao, không có bị thương chứ?

- Mục tiêu bên ta cũng đã được giải quyết.

Ngôn Băng đáp lại.

Tiếng thở dốc của Ly Nguyệt vang lên:

- Ta đang đuổi theo tên cuối cùng, trong nhà hắn có đường hầm, hy vọng là không có chạy mất.

- Có cần ta giúp một tay không?

Ngôn Băng hỏi.

- Không cần, hình như ta thấy hắn rồi, một hồi tán gẫu sau.

Giọng nói của Ly Nguyệt nhỏ dần.

- Nhớ chú ý an toàn đấy.

Ngải Lỵ Na nhắc nhở một câu.

- Được.

Ly Nguyệt mơ hồ đáp lại sau đó không nói gì nữa.

Có một đường hầm cao hai mét và rộng một mét dưới phủ bá tước Ba Tắc Đan,

Bá tước Ba Tắc Đan là một gã đàn ông hơn năm mươi tuổi, lúc này hắn đang cắm đầu chạy như điên trong đường hầm.

Ly Nguyệt đuổi kịp hắn, lạnh lùng nói:

- Ba Tắc Đan, đừng chạy nữa, ngươi không trốn thoát được đâu.

- Hừ, nếu ta không trốn chẳng lẽ ở lại chờ chết sao?

Ba Tắc Đan chật vật nói.

Hắn là mục tiêu cuối cùng trong nhiệm vụ của Ly Nguyệt, thực lực cường giả cấp 7.

Ly Nguyệt rất phiền muộn, rõ ràng đối phương là cường giả cấp 7, tại sao lại không dám đánh một trận với cô chứ?

Đường hầm không rộng, chạy còn cảm thấy bó tay bó chân huống chi là thi triển động tác lớn.

Cô gái tóc bạc không muốn đuổi theo mãi như vậy, thế là cô lấy ra nỏ quân dụng và một mũi Tên Nổ Tung do Phường Công nghiệp Quân Sự chế tác, thuần thục lắp tên vào nỏ.

- Vút vút vút ~~~

Ly Nguyệt tiếp tục bước tới, vừa chạy vừa nâng nỏ bóp cò, Tên Nổ Tung bay ra ngoài.

Ba Tắc Đan đang chạy băng băng đã nhận ra điều gì đó, vội vàng quay người sang một bên để né tránh, nhưng hắn không biết rằng Tên Nổ Tung hoàn toàn không nhằm vào mình, mà đánh trúng vào vách động bên cạnh.

- Ầm ầm ~~~

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, đường hầm trước và sau Ba Tắc Đan sụp đổ, đất đá vùi lấp hắn, chỉ chừa lại nửa phần đầu ở bên ngoài.

Ly Nguyệt đưa tay che miệng mũi, đợi cho tro bụi tan hết rồi mới dùng năng lực thức tỉnh của mình để nhìn về phía Ba Tắc Đan bị đất đá chôn vùi.

- Khụ khụ, ta không muốn chết...!

Sắc mặt của Ba Tắc Đan trắng bệch, vừa há mồm đã bị đất vụn lấp đầy khoang miệng.

Hắn rất ủy khuất, trước đó hắn bất ngờ bị trọng thương, nếu không phải vì chuyện này thì hắn đã không cần phải chạy trốn chật vật như vậy.

Ly Nguyệt đi lên trước, dùng nỏ quân dụng đánh bá tước Ba Tắc Đan bất tỉnh.

- Nhiệm vụ hoàn thành.

Cô chậm rãi thở ra một hơi.

…………

Lúc này, Nội Thành thành Y Lê Nội đã rối loạn, đông đảo quý tộc bị bắt, tin tức La Mễ Thản đã chết cũng truyền ra ngoài.

- Trốn đi, quốc vương đã chết rồi.

- Đại nhân nhà ta cũng bị bắt, thành Y Lê xong rồi, chạy mau đi.

Đường phố hỗn loạn, các gia đình quý tộc, hầu gái, nô lệ và Kỵ Sĩ hoảng loạn chạy ra khỏi thành.

Bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ, thần sắc hốt hoảng mò mẫm trong bóng đêm chạy về phía trước, trong lúc chạy còn đánh rơi rất nhiều ngân tệ và kim tệ.

Trời vẫn còn chưa sáng, nên khiến rất nhiều người đang chạy té ngã, lại bị người phía sau giẫm qua hoặc khiến đối phương vấp té.

Nội Thành hỗn loạn, nhiều tòa viện có ánh lửa chập chờn

- Ông ~~~

Một luồng sáng chói lọi đột nhiên xuất hiện trên cao vài trăm mét, nó giống như mặt trời, chiếu sáng hơn phân nửa Nội Thành.

Bên ngoài hoàng cung, Tô Lâm Y Tư ngước mắt nhìn lên thì thấy một con bọ cánh cứng với hình thể to lớn đang phát sáng, toàn thân toát ra khí tức ma thú cấp 8.

Trương thúc kinh ngạc thốt lên:

- Ma thú cấp 8!

Mục Lương chắp tay sau lưng xuất hiện, nhàn nhạt nói:

- Đó là Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh.

Tô Lâm Y Tư rùng mình một cái, quay đầu nhìn lại.

Đôi mắt của cô vẫn còn hơi đỏ, nhưng tinh thần lại rất tốt, đại thù đã báo khiến cô cảm thấy như được tái sinh.

- Nó cũng là thú cưng của các hạ sao?

Trương thúc kinh ngạc hỏi.

- Đúng thế.

Mục Lương gật đầu.

Mặt trời vẫn chưa ló dạng, rất khó để thực hiện công tác sau chiến tranh trong bóng tối, vì vậy anh bảo Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh đến giúp đỡ.

Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh đã tiến hóa đến cấp 8, phát ra ánh sáng không thua kém gì mặt trời, còn có hiệu ứng đốt cháy, nhưng có thể điều khiển được.

Tô Lâm Y Tư co giật khóe miệng, nói:

- Mục Lương các hạ, thú cưng của ngươi đều rất đặc biệt.

- Vẫn còn đặc biệt hơn.

Mục Lương cười một tiếng.

Anh quay đầu nhìn về phía bắc, có thể cảm nhận được tình huống của nhóm động vật thuần dưỡng.

Bên trên cổng thành phía bắc của Nội Thành, Rồng Dung Nham Khổng Lồ đứng ở bên trên, cánh rồng cực lớn duỗi ra, nhìn xuống đám đông trên đường phố bên dưới.

- Hiện tại, Nội Thành không ra không tiến, mời các vị trở về đi.

Phía trước cổng thành phía bắc, Thái Căn nghiêm túc nhìn đám đông đang ồn ào đòi ra ngoài.

Khi những người đang chạy trốn nhìn thấy Rồng Dung Nham Khổng Lồ, có hơn phân nửa xụi lơ trên mặt đất, kém chút bị dọa đến tiểu trong quần.

- Tại sao?

Có người can đảm đặt câu hỏi.

- Đúng thế, tại sao hạn chế tự do của chúng ta?

- Chúng ta không có mưu phản, mau thả chúng ta rời đi!

- Hống hống hống ~~~

Rồng Dung Nham Khổng Lồ gầm lên, khí tức mà nó phun ra mang theo cảm giác nóng rực, khiến cho đám người nóng đầu kia tỉnh táo trở lại.

- Ai muốn đi thì hỏi xem nó có đồng ý hay không?

Thái Căn chỉ về phía Rồng Dung Nham Khổng Lồ, cáo mượn oai hùm một phen.

- Loạt soạt ~~~

Đám người vốn dĩ sợ hãi lập tức im lặng, cơ thể như nhũn ra, vội vàng lùi lại rồi rời đi.

Khí tức của ma thú cấp 9 đủ để khiến những người này hô hấp khó khăn, nếu ở lâu thêm một giây sợ là thể xác và tinh thần sẽ chấn kinh.

Mục Lương gọi động vật thuần dưỡng tới một là để hỗ trợ duy trì trật tự, hai là có thể tạo được tác dụng chấn nhiếp, có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức, cũng có thể khiến người khác biết rằng thành Y Lê thuộc về thành Huyền Vũ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận