Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 353: Bánh Bao Và Cháo Lúa Mì

Thành Vạn Yêu nổi danh nhất là dư muối, năm ngọn núi lớn như ngón tay kia thực chất là năm mỏ muối.
- Cho dù là để mắt tới mỏ muối hay đến đây giao dịch, chúng ta phải lấy lại trứng Kỳ Lân cho bằng được.
Áo Cách Tư Cách lạnh lùng lên tiếng.
- Như vậy chúng ta có cần khai chiến không?
Hồ Tiên híp mắt hỏi, trong giọng nói thiếu một ít sự quyến rũ.
- Không, đầu tiên phải xem tình huống như thế nào, nếu bọn họ thật sự tới đây để giao dịch, như vậy chúng ta có thể thử giao dịch đổi lấy trứng Kỳ Lân.
Áo Cách Tư Cách đạm mạc nói.
Cơ thể hiện giờ của lão đã quá già nua, thực lực của bản thân bị sụt giảm không ít, cho nên không thể không kiêng kỵ thành Huyền Vũ.
Trong suy nghĩ của lão, có thể tránh chiến đấu là tốt nhất.
- Nhưng chúng ta cũng cần phải chuẩn bị cho việc khai chiến.
Áo Cách Tư Cách nghiêm túc nói.
- Tuân mệnh.
Hồ Tiên mím môi, không nói gì nữa.
Phong Thanh Lang cúi đầu xuống, không có dị nghị.
Ầm ầm.
Rùa Đen thức tỉnh, chuyển động bước chân, mặt đất liên tiếp chấn động.
Trong phòng bếp Khu vực Trung ương Thành Huyền Vũ, Mục Lương đang xắn tay áo nhào bột.
Mễ Nặc và ba tiểu hầu gái vây quanh bên cạnh, đôi mắt đẹp tỏa sáng lấp lánh quan sát học tập.
Kể từ khi gieo trồng lúa mì đã qua bốn ngày, dưới sự thúc đẩy của Lĩnh Vực Tinh Thần, ba ngày lúa mì đã có thể chín.
Sau khi thu hoạch nhóm lúa mì đầu tiên, trước hết đưa đến Phủ Thành Chủ.
Sau đó Mục Lương lại ra lệnh tăng diện tích trồng trọt lần nữa, giảm bớt diện tích trồng cải trắng và cà chua.
Lúa mì được đưa đến Phủ Thành Chủ, trải qua quá trình sấy khô để dự trữ và chế biến.
Hiện tại, anh đang nhào bột nhão, chính là dùng lúa mì xay thành bột mì để chế biến.
Sau lưng anh, trong nồi pha lê còn đang nấu cháo lúa mì.
Thấy vậy, sắc mặt của Mễ Nặc tràn đầy kinh ngạc, trên tay còn cầm cuốn vở tô tô vẽ vẽ, ghi chép toàn bộ quá trình xuống bếp nấu nướng của Mục Lương để sau này dễ xem lại học tập.
Ba Phù tò mò, cất giọng trong trẻo hỏi:
- Đại nhân Mục Lương, bây giờ ngươi đang làm gì thế?
Cô bé đã theo Vệ Ấu Lan đổi cách xưng hô, gọi Mục Lương là đại nhân.
- Nhào bột làm bánh bao.
Mục Lương ôn hòa giải thích rõ.
Hiện tại, anh không giống người đứng đầu một thành, ngược lại giống như chủ nhà cao lớn.
- Bánh bao là cái gì?
Vẻ mặt của bốn cô gái tràn đầy kinh ngạc, lại nghe được từ ngữ mới.
- Cái này gọi là nhào bột.
Mễ Nặc cắn môi dưới, trong tay là bút than ghi chép.
- Ừm… Viết chữ 'nhào' như thế nào?
Cô nhỏ giọng thầm thì một câu.
Cô gái tai thỏ rủ tai xuống, cô đã bắt đầu học chữ, nhưng vẫn có một số văn tự chưa học được.
- Tiểu thư Mễ Nặc, chữ 'nhào' viết như thế này.
Vệ Ấu Lan nghe thấy được, duỗi tay ra dấu trong lòng bàn tay của cô gái tai thỏ.
Tiến độ biết chữ của tiểu hầu gái nhanh hơn rất nhiều cô gái tai thỏ, đây chính là nguyên nhân Nguyệt Thấm Lan chuyên chỉ dạy.
- Ồ, ta biết rồi.
Đôi mắt màu lam Mễ Nặc sáng lên.
- Các ngươi đang làm cái gì vậy?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã bước vào phòng bếp.
- Làm bánh bao.
Mễ Nặc giòn giã nói.
- Bánh bao?
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, trong đầu không có một khái niệm nào.
- Món này ăn ngon lắm.
Giọng nói trong trẻo của Mục Lương vang lên.
Khóe miệng Nguyệt Thấm Lan nhếch lên, cười tươi như hoa nói:
- Ta bắt đầu mong đợi rồi.
- Ta sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu.
Mục Lương ngẩng đầu lên, tràn đầy tự tin.
- Cần ta giúp một tay không?
Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng hỏi.
- Không cần đâu, có các cô ấy rồi.
Mục Lương ý bảo ba tiểu hầu gái, trong phòng bếp đã quá náo nhiệt rồi.
Anh nhào bột nặn thành hình tròn, đặt ở trong chậu rồi đắp vải bố lên che, tiến hành để bột nghỉ lên men.
Mễ Nặc nghi hoặc hỏi:
- Mục Lương, ngươi đang làm cái gì vậy?
- Bột nghỉ.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng, rồi lấy ra thịt Lợn Tám Răng Nanh, bắt đầu làm nhân thịt.
- Bột nghỉ?
Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam.
Sắc mặt của Ba Phù cổ quái, lấy làm kì lạ hỏi:
- Mục Lương đại nhân, là bột nhão chưa dậy sao?
- Ha ha... Bột nghỉ không phải ý này.
Mục Lương không nhịn được cười lên.
Động tác xắc thịt của anh vẫn không dừng lại, giải thích cho mọi người dễ hiểu:
- Bột nghỉ chính là làm cho bên trong phần bột chưa hút đủ lượng nước, khối bột nhão cần có thời gian để thấm đủ nước, đồng thời cũng có thể khiến cho tinh bột mì nở ra.
Mọi người ở đây nghe thấy thì như lọt vào trong sương mù, càng ngày càng mơ hồ.
Mục Lương lắc đầu cười khổ, nói:
- Tóm lại chính là, sau thời gian một đống lửa, bột nghỉ có thể khiến cho bột nhão trở nên lớn hơn, làm thức ăn càng thêm dai, mềm dẻo, vị cũng càng ngon.
- Có thể… Ta hiểu rồi.
Mễ Nặc quệt mồm, bút trong tay nhanh chóng viết.
Mục Lương thở dài, quyết định tìm thời gian sẽ giải thích cặn kẽ cho Mễ Nặc.
Anh băm nhân thịt làm bánh, nêm thêm một chút muối và dầu, băm cho đến khi băm thành thịt nhuyễn.
- Thêm chút cải trắng là được.
Mục Lương suy nghĩ một chút rồi nói.
- Để ta tới thái cải trắng.
Vệ Ấu Lan vội vàng xoay người đi sắt cái trắng.
Mễ Nặc nghiêm túc nhớ kỹ, không buông tha bất kỳ một chi tiết nào.
Cải trắng rửa sạch cắt nữa thành sợi, cho vào trong thịt băm rồi quấy đều.
- Không có xì dầu, cũng không có tiêu xay, đành nêm như vậy thôi.
Mục Lương cảm thán một tiếng.
Sau đó, anh mở tấm vải che ra, bột nghỉ đã xong, thể tích lớn hơn một phần ba.
- Thực sự trở nên lớn hơn.
Mễ Nặc thấp giọng kinh ngạc nói.
Ba tiểu hầu gái cũng nhìn kinh ngạc, thấp giọng trao đổi.
Mục Lương lấy bột nhão ra, lại nhào thêm hai phút nữa để không khí thoát ra khỏi khối bột nhào.
Sau đó anh ngắt ra một khối bột nhỏ, nhào nặn thành hình tròn lớn chừng bàn tay, dùng muôi lưu ly múc lấy một cục thịt làm nhân bánh, đặt nó ở giữa miếng bánh.
- Nhìn kỹ.
Mục Lương lên tiếng nhắc nhở một câu.
- Được.
Mễ Nặc và ba tiểu hầu gái nghe vậy thì tập trung tinh thần, đầu càng sáp gần lại phía trước.
Mục Lương giơ ngón cái ra đè xuống bánh nhân thịt, tay kia phối hợp, đem vỏ bánh dần dần thu hẹp lại, cuối cùng vặn thành hình dáng một đóa hoa, bịt kín miệng bánh bao.
- Tốt lắm, đây chính là bánh bao.
Mục Lương đưa tay ra, trên lòng bàn tay của anh bày ra một bánh bao nhân thịt to bằng nửa cái nắm đấm.
- A, ta còn chưa thấy rõ mà.
Sắc mặt Mễ Nặc tràn đầy vẻ mơ hồ.
- Ta cũng chưa thấy rõ.
Vệ Ấu Lan yếu đuối tiếng nói.
Mục Lương khẽ cười nói:
- Vậy ta sẽ dạy lại một lần nữa.
Anh lấy một khối bột, lần này thả chậm tốc độ, từ đầu tới đuôi uốn nếp một cái rồi lại uốn nếp một cái.
Mễ Nặc cũng đang nặn khối bột trong tay, học làm theo các thao tác của Mục Lương.
- Học được chưa?
Mục Lương đặt chiếc bánh bao thứ hai xuống.
- Chiếc bánh bao trong tay ta khá giống với Thành Chủ Đại Nhân nè.
Vệ Ấu Lan nhẹ nhàng đáp.
Cô bé đưa chiếc bánh bao đã được ém kín trong tay ra, mặc dù nó không đẹp như của Mục Lương nhưng cũng ra dáng, không có chỗ nào thủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận