Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2200: Trộm Gà Không Thành Lại Mất Nắm Gạo.



- Đại ca à!

Bạch Sương buồn bực hô một tiếng.

Khải Tân Tư nghiêm túc nói:

- Được rồi, ngươi câm miệng đi.

Mộc Phân Thân bình tĩnh hỏi:

- Ngươi có thể đại biểu vương quốc Hải Đinh đưa ra quyết định này sao?

……..

Khải Tân Tư há miệng:

- Ta...

Mộc Phân Thân hỏi lại lần nữa, lần này nhấn mạnh từng chữ:

- Ngươi có thể đại biểu vương quốc Hải Đinh làm ra quyết định này sao?

-...Việc thu thuế là do phụ vương quyết định.

Khải Tân Tư nhắm mắt nói.

- Ta hiểu rồi.

Phân Thân của Mục Lương chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng vung tay lên, tường cao trước mặt lập tức sụp đổ.

- Ầm ầm ~~~

Bụi đất bay mù mịt, phạm vi xung quanh Phố Buôn Bán trở nên bằng phẳng, rộng rãi như cũ.

-....

Con ngươi của Khải Tân Tư co rút lại, há miệng nói không ra lời.

Mộc Phân Thân bình tĩnh nói:

- Ngươi có thể xây dựng lại một bức tường khác, nếu có gan làm điều đó.

Sắc mặt của Khải Tân Tư rất khó coi, chỉ có thể im lặng không dám nói cái gì nữa.

- Bệ hạ!

Người quản lý Phố Buôn Bán bước ra cửa thành số một, kích động quỳ một chân trước mặt Mộc Phân Thân.

Phân Thân của Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Đứng lên đi.

- Vâng.

Người quản lý Phố Buôn Bán đứng dậy, hơi khom lưng tỏ vẻ tôn kính.

Mộc Phân Thân ra lệnh:

- Bảo vệ nơi đây cho tốt, chờ ta trở lại.

- Vâng.

Người quản lý Phố Buôn Bán cung kính lên tiếng.

- Đi thôi, chúng ta đến vương cung.

Mộc Phân Thân nhìn về phía Bạch Sương.

- Được.

Bạch Sương thở dài.

Trước khi rời đi nàng nhìn thoáng qua Khải Tân Tư, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo, sắc mặt của đối phương rất khó nhìn, trong lòng rất phiền muộn.

Mục Lương mang theo Bạch Sương thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh rồi biến mất tại chỗ, lưu lại đám người Khải Tân Tư, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Người quản lý Phố Buôn Bán mỉm cười nói:

- Đại vương tử điện hạ, như vậy mới là hợp lý.

Khải Tân Tư đen mặt, trong lòng trăm mối không lời giải, chỉ là một chuyện thu thuế nho nhỏ, tại sao lại trêu chọc Mục Lương tới đây chứ?

Bên kia, Mộc Phân Thân mang theo Bạch Sương xuất hiện ở trong vương cung.

Kỵ Sĩ canh gác phát hiện dị dạng, cao giọng chất vấn:

- Kẻ nào đang ở đó?

- Cộp cộp cộp ~~~

- Là ta.

Bạch Sương bước ra từ trong bóng tối.

- Công chúa điện hạ.

Bọn Kỵ Sĩ thấy thế đồng loạt cung kính hành lễ.

Bạch Sương lạnh giọng hỏi:

- Phụ vương đang ở đâu?

- Bệ hạ đang nghỉ ngơi trong Thiên Điện.

Kỵ Sĩ cung kính nói.

- Ta biết rồi.

Bạch Sương nghiêm mặt, bước nhanh về phía Thiên Điện.

Phân Thân của Mục Lương im lặng đuổi theo, hai người băng qua vài hành lang dài mới đến Thiên Điện, trước cửa có hầu gái canh gác.

Hầu gái phát hiện Bạch Sương, mọi người kinh ngạc cung kính hành lễ:

- Công chúa điện hạ.

- Tránh ra.

Bạch Sương lạnh nhạt nói.

- Điện hạ, bệ hạ mới vừa nằm xuống.

Hầu gái khó xử đáp.

- Lui ra.

Mộc Phân Thân ngước mắt lên, bốn tên hầu gái trợn mắt ngã xuống đất ngất xỉu.

Bạch Sương hít một hơi thật sâu, tiến lên gõ cửa phòng:

- Cha, ta đã về rồi.

- Bạch Sương?

Trong Thiên Điện truyền ra giọng nói kinh ngạc của quốc vương Hải Đinh, còn có hai tiếng kêu kiều mỵ.

Bạch Sương nghiêm mặt hỏi:

- Cha, ngươi đi ra đây hay ta đi vào?

- Chờ một chút.

Quốc vương Hải Đinh vội vã hô một tiếng.

Mộc Phân Thân rũ mắt im lặng, hắn nghe được âm thanh loạt soạt của vải truyền ra từ Thiên Điện.

Bạch Sương hiển nhiên cũng nghe thấy, sắc mặt cô rất khó coi.

Qua một hồi lâu, cửa Thiên Điện mới bị đẩy ra.

Quốc vương Hải Đinh không vui bước ra ngoài, khi thấy Mộc Phân Thân phía sau lưng Bạch Sương thì biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ.

Quốc vương Hải Đinh kinh ngạc không thôi, ngạc nhiên hỏi:

- Mục Lương các hạ, sao ngươi lại tới đây?

Hắn hờ hững hỏi:

- Ngươi cảm thấy là bởi vì cái gì?

Bạch Sương khó hiểu hỏi.

- Cha, Phố Buôn Bán là của Mục Lương, vì sao ngươi lại đột nhiên muốn thu thuế chứ?

Quốc vương Hải Đinh bình tĩnh lại, nghiêm mặt nói:

- Chuyện này à… Thứ gì ở trong vương quốc Hải Đinh thì đều phải nộp thuế, đúng không?

Mộc Phân Thân hất cằm lên, lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi nói thế, vậy hãy để vương quốc Hải Đinh đổi một quốc vương không thu thuế đi.

- Các hạ nói vậy là có ý gì?

Sắc mặt của quốc vương Hải Đinh cứng đờ.

Bạch Sương khẩn trương không thôi, vội vã đứng giữa cha và Phân Thân của Mục Lương, vội vàng nói:

- Mục Lương, chúng ta bình tĩnh ngồi xuống thương lượng trước, không nên động võ.

Hắn hờ hững nói:

- Chuyện này không có gì để nói, nếu muốn thu thuế Phố Buôn Bán, như vậy sau này hàng hóa của vương quốc Huyền Vũ sẽ không bán cho vương quốc Hải Đinh nữa.

Quốc vương Hải Đinh nghe vậy trong lòng run lên, sắc mặt lão cực kỳ khó xem.

Không có hàng hóa của vương quốc Huyền Vũ thì chất lượng cuộc sống sẽ hạ thấp, trở lại cuộc sống như trước kia, chuyện này khiến lão rất khó tiếp thu.

Hơn nữa, nếu các quý tộc khác biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ giận dữ phản đối.

Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu thành nghèo khó.

Bạch Sương vội nói:

- Cha, không thể thu thuế.

Quốc vương Hải Đinh trầm giọng nói:

- Chuyện này là do đại ca ngươi quyết định.

Bạch Sương ngạc nhiên nói:

- Nhưng đại ca đã nói là do cha quyết định mà...

- Hắn thật sự nói như vậy sao?

Quốc vương Hải Đinh cất cao giọng hơn hai độ.

- Đúng vậy, ta đã gặp đại ca.

Bạch Sương nghiến răng nói.

- Đứa con chết tiệt này!

Quốc vương Hải Đinh co giật da mặt.

Mộc Phân Thân nhìn chằm chằm quốc vương Hải Đinh, làm cho sau lưng đối phương toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Quốc vương Hải Đinh nuốt nước miếng, cười nói:

- Mục Lương các hạ, ta nghĩ lại rồi, không cần thu thuế.

Bạch Sương giơ tay đỡ trán, cảm thấy dáng vẻ của cha mình hiện tại thật mất thể diện.

Mộc Phân Thân bình tĩnh nói:

- Bởi vì chuyện này mà ta phải chạy từ vương quốc Huyền Vũ đến đây, không phải chỉ vì nghe ngươi nói một câu như vậy.

Đồng tử của quốc vương Hải Đinh co rút lại:

- Chạy từ vương quốc Huyền Vũ tới đây?

Bạch Sương tức giận nói:

- Đúng vậy, chúng ta xuất phát từ đêm qua, tối hôm nay mới đến đây.

Cô bị dằn vặt suốt đường đi, cơ thể rất mệt mỏi, trong lòng không khỏi có chút oán hận.

Quốc vương Hải Đinh khiếp sợ hỏi:

- Ngươi từ kênh Sương Mù qua đây chỉ cần một ngày thôi sao?

- Nếu không có cô ấy thì có thể nhanh hơn nữa.

Mộc Phân Thân Mục Lương liếc nhìn Bạch Sương.

-.... Trách ta làm gì ~

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Sương ửng đỏ.

Yết hầu của quốc vương Hải Đinh nhấp nhô, trong lòng khiếp sợ tột độ, chỉ có thể không cam lòng nói:

- Ta có thể bồi thường cho ngươi hai mươi viên tinh thạch ma thú.

Mộc Phân Thân Mục Lương đạm mạc hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

-.... Ba mươi viên.

Quốc vương Hải Đinh co giật khóe miệng.

Đôi mắt thâm thúy Mộc Phân Thân lóe lên:

- Ta không có nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa?

- Năm mươi! Là năm mươi viên tinh thạch ma thú!

Khuôn mặt của quốc vương Hải Đinh đen như than, trong lòng đang nhỏ máu.

- Ai~

Bạch Sương thầm than một tiếng, cảm thấy cha là tự tìm tự chịu, hoàn toàn là điển hình của việc trộm gà không thành lại mất nắm gạo.

Mộc Phân Thân khoanh hai tay trước người:

- Ta chờ ở đây.

Khóe mắt của quốc vương Hải Đinh co giật, hít sâu một hơi nói:

- Làm phiền các hạ chờ một lúc, ta đi lấy tinh thạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận