Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1289: Chỉ Cần Vung Cuốc Giỏi Thì Không Có Góc Tường Nào Là Không Đào Được



Cô gái ưu nhã khoanh hai tay trước người, hơi nhướng mày hỏi:

- Các ngươi tính toán ở lại đây cho đến khi thủy triều Hư Quỷ kết thúc à?

- Như vậy có được không?

Tứ trưởng lão Ốc Đảo nghiêm nghị hỏi.

Hôm nay là thủy triều Hư Quỷ ngày thứ ba, ai cũng không biết khi nào thủy triều Hư Quỷ mới có thể kết thúc, lưu lại thành Huyền Vũ là an toàn nhất.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan giương lên, ưu nhã nói:

- Đương nhiên là được rồi.

- Quá tốt rồi, cám ơn!!

Tứ trưởng lão Ốc Đảo đỏ mặt nói cám ơn.

Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói:

- Nếu mọi người muốn tạm lưu lại thành Huyền Vũ, vậy thì đến hầm trú ẩn đi, nơi đó tương đối an toàn.

Trong lúc thủy triều Hư Quỷ đang diễn ra, tiếp tục ở trên Ốc Đảo rõ ràng là việc làm không sáng suốt.

- Hầm trú ẩn?

Bối Nhĩ Liên và những người khác đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên biểu cảm nghi ngờ.

- Đợi chút nữa các ngươi sẽ biết.

Nguyệt Thấm Lan không giải thích thêm, ngước mắt nhìn về phía Bối Vi Nhân, người đang đi xuống Ốc Đảo.

- Nguyệt Thấm Lan các hạ….

Bối Vi Nhân tiến lên trước một bước.

Cô trịnh trọng khom lưng hành lễ, nói với giọng thành khẩn:

- Cám ơn các ngươi đã đồng ý hỗ trợ, nhờ các ngươi mà bọn họ mới có thể sống sót.

- Lời này ngươi nên nói với thành chủ đại nhân của chúng ta.

Nguyệt Thấm Lan lùi về phía sau một bước.

Bối Vi Nhân cũng không cảm thấy lúng túng, ngược lại trên mặt tươi cười nhiều hơn:

- Được, ta biết rồi.

- Khi nào thương thế của bọn họ ổn định rồi hãy đưa đến hầm trú ẩn dưới mặt đất.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Khi thủy triều Hư Quỷ đi qua thì chắc thương thế của bọn họ đã tốt hơn rồi, đến lúc đó lại sắp xếp chỗ ở.

Ánh mắt của Bối Vi Nhân lấp lóe, nghiêm túc nói:

- Ta tôn trọng sự sắp xếp của thư kí đại nhân.

Từ hôm nay trở đi, cô và dân chúng thành Bắc Hải cũng là người của thành Huyền Vũ.

Đông đông đông ~~~

Phía tường thành, tiếng trống trận vang dội khắp bầu trời.

- Có Hư Quỷ công thành, ta muốn đi hỗ trợ.

Bối Vi Nhân nghiêm túc nói.

Nguyệt Thấm Lan phất tay, ôn hòa nói:

- Tạm thời không cần đâu, ngươi cần phải nghỉ ngơi trước đã.

Bối Vi Nhân chấp nhất nói:

- Ta còn có thể chiến đấu được.

Trong đôi mắt xanh của Nguyệt Thấm Lan thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó, cô chậm rãi gật đầu:

- Rất tốt, ta sẽ dẫn ngươi đến đó.

- Nguyệt Thấm Lan các hạ, chúng ta cũng muốn đi hỗ trợ một tay.

Bối Nhĩ Liên nói với giọng thành khẩn.

Ốc Đảo lựa chọn tị nạn ở thành Huyền Vũ, cũng không đến nỗi mặt dày ngồi chơi xơi nước không làm gì cả.

Đại trưởng lão Ốc Đảo mở miệng nói:

- Tứ trưởng lão ở lại trông chừng, những người còn lại cùng nhau đi thôi.

Trong lòng của lão có tính toán khác, lão muốn cố gắng thể hiện trước mặt thành chủ thành Huyền Vũ, nếu biểu hiện tốt có lẽ sẽ có thu hoạch khác, ví dụ như Nước Mắt Thiên Sứ có thể trị liệu Hư Quỷ cảm nhiễm.

Ừm.

Nhị trưởng lão Ốc Đảo không có dị nghị.

Tứ trưởng lão Ốc Đảo nhún vai, đối với an bài này rất hài lòng.

Nguyệt Thấm Lan không tiếp tục ngăn cản, có thể giúp đỡ Mục Lương giảm bớt áp lực, cớ sao lại từ chối chứ?

Trên đường đến Sơn Hải Quan.

Bối Nhĩ Liên không khỏi tán thán:

- Thấm Lan các hạ, mỗi lần tới thành Huyền Vũ đều khiến ta chấn động không thôi.

Khoé môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, cô biết Tam trưởng lão Ốc Đảo đang nói về chuyện Rùa Đen lại biến lớn.

Cô nghiêng đầu nhẹ nhàng nói:

- Nếu như các hạ thích thành Huyền Vũ thì có thể lựa chọn thường trú hoặc tìm một công việc ở đây.

Bối Nhĩ Liên khẽ giật mình, môi đỏ khẽ nhếch nhìn Nguyệt Thấm Lan.

- Ý của các hạ là gì?

Cô nhíu mày hỏi.

- Theo nghĩa đen của nó, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã mỉm cười.

Cô nhớ lại một câu mà Mục Lương từng nói: Chỉ cần vung cuốc tốt thì không có góc tường nào là không đào được.

Thành Huyền Vũ thiếu người, đặc biệt là người có năng lực, mà người trên Ốc Đảo lại rất có năng lực.

Bối Nhĩ Liên vẫn luôn nhíu mày, trong đầu quanh quẩn lời nói của Nguyệt Thấm Lan.

Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ vang dội khiến cho nàng lấy lại tinh thần, lực chú ý đặt ở bức tường thành cao ngất ở trước mắt.

Có Nguyệt Thấm Lan dẫn đường, đoàn người thuận lợi đi thẳng tới cứ điểm Sơn Hải Quan, bước ra bên ngoài thành.

Mọi người vừa đi ra Sơn Hải Quan thì đã nghe tiếng rống của Thành Phòng Quân.

- Đánh cho ta, giết hết kẻ địch!

Đại An Ti quơ trường đao hét lớn.

- Giết!!!

Tiếng chém giết không dứt bên tai.

Bối Nhĩ Liên và những người khác thấy được rất nhiều người quen, Mai Sa Khoa băng qua rừng Hư Quỷ, những nơi hắn đi qua đều để lại thi thể la liệt trên mặt đất.

Ầm ầm!!!

Cầm Vũ hai tay đại khai đại hợp, tia chớp màu tím nhảy lên, đánh giết vô số Hư Quỷ.

Trong lòng các trưởng lão Ốc Đảo vô cùng chấn động, mặc dù Hư Quỷ có nhiều đến đâu thì vẫn không có cách nào vượt qua tường thành cao vút.

Bối Vi Nhân ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Mục Lương ở giữa không trung, lúc này, anh ấy đang chém giết với năm con Hư Quỷ cấp 9.

- Năm con Hư Quỷ cấp 9!!

Hai mắt của Đại trưởng lão Ốc Đảo trừng lớn, trong lòng khiếp sợ cực kỳ.

Đây chính là năm con Hư Quỷ cấp 9, nhưng đối mặt với Mục Lương lại liên tục bại lui, thậm chí còn không chạm được một góc áo của anh ấy, thực lực của Mục Lương đã mạnh tới cỡ nào rồi?

- Chị Thấm Lan, sao ngươi lại tới đây?

Ly Nguyệt nhảy xuống tháp quan sát, tiếp đất bên cạnh Nguyệt Thấm Lan.

- Bọn họ muốn đến giúp đỡ nên ta dẫn bọn họ tới đây.

Nguyệt Thấm Lan nghiêng người ra hiệu Bối Vi Nhân và mấy vị trưởng lão Ốc Đảo.

Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt lóe sáng, nàng yên lặng gật đầu ra hiệu xem như chào hỏi với nhóm người của Bối Vi Nhân, sau đó xoay người tiếp tục đánh giết Hư Quỷ.

Ánh mắt của Bối Vi Nhân trở nên kiên định, cô cầm Linh khí sải bước đi tới trước, chuyên chọn Hư Quỷ cấp cao để xuống tay.

- Đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa, mau ra tay đi.

Ốc Đảo Đại trưởng lão hít sâu một hơi rồi nói.

Vù vù vù ~~~

Bối Nhĩ Liên ra tay, trước Sơn Hải Quan đột nhiên nổi cuồng phong và cuốn hàng trăm con Hư Quỷ cấp thấp lên không trung.

Với sự gia nhập của Bối Vi Nhân và những người khác vào, tốc độ tiêu diệt Hư Quỷ tăng nhanh đáng kể.

…………

Bối Nhĩ Liên khống chế gió bay lên không trung, ra tay đối phó những con Hư Quỷ cấp cao biết bay.

Ầm ầm ầm ~~~

Trên tường thành, Linh khí đại pháo đã qua thời gian làm nguội, lại bắt đầu khai hỏa lần nữa.

Bối Nhĩ Liên biến sắc, nhìn chăm chú Linh khí đại pháo bắn Hư Quỷ thành thịt nát.

Cô bị chấn động bởi uy lực của Linh khí đại pháo, lúc này, cô mới biết thành Huyền Vũ còn mạnh hơn trong tưởng tượng của mình.

Động tác quơ đao của Bối Vi Nhân ngừng một lát, nàng ngẩng đầu nhìn về phía trên tường thành, hiển nhiên cũng bị giật mình bởi uy lực của Linh khí đại pháo, liền nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Nếu như thành Bắc Hải có cái này thì chắc bây giờ đã khác...….!

Điều khiến mọi người chấn động không chỉ dừng lại ở Linh khí đại pháo, cự nỏ, nỏ quân dụng và súng ngắm, mỗi một thứ đều khiến tất cả phải giật mình và đỏ mắt.

Ánh mắt của Nhị trưởng lão Ốc Đảo lấp lóe, quay đầu nhìn về phía Đại trưởng lão Ốc Đảo, nói nhỏ:

- Nếu trên Ốc Đảo có thể trang bị mười mấy kiện Linh khí như thế này, lúc gặp thủy triều Hư Quỷ thì chúng ta cũng không cần phải sợ hãi nữa.

- Đúng vậy....!

Đại trưởng lão Ốc Đảo nhận đồng gật đầu, trong lòng suy nghĩ đủ điều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận