Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1890: Thái Độ Của Thú Vương



Hạ Lạc đi xuống phi thuyền vận chuyển rồi ngắm nhìn xung quanh, cảm thán một câu:

- Nơi này chính là vương thành Người Thú à? Thật sự là quá hoang vu.

Phòng ốc trong vương thành Người Thú đều được xây từ tảng đá, mỗi căn đều không giống nhau, nhìn không giống như là nhà ở mà giống một bãi đá lộn xộn hơn.

- Nơi này thật sự có người ở sao?

Đôi mắt đẹp của Hạ Lạc trừng lớn.

Thái Khả Khả lẩm bẩm:

- Trong thành không có nổi một một bụi cây xanh, bình thường bọn họ ăn cái gì nhỉ?

- Có thể săn giết ma thú nha.

Hạ Lạc nhỏ giọng nói.

Thái Khả Khả ngây thơ nói:

- Ở trên phi thuyền ngươi cũng nhìn thấy rồi mà, xung quanh hoang vu như vậy, không giống như là sẽ có ma thú xuất hiện.

- Cũng đúng, cho nên bọn họ mới tới thành Huyền Vũ mua thức ăn.

Hạ Lạc gật đầu nhận đồng, lại khó hiểu hỏi:

- Vì sao bọn họ không tự trồng trọt chứ?

- Cái này ta không biết, có thể là bọn họ không biết cách trồng trọt chăng?

Thái Khả Khả lắc đầu.

- Chắc vậy rồi.

Hạ Lạc lên tiếng.

Cộp cộp cộp ~~~

Người Thú trên phi thuyền vận chuyển lục tục đi xuống, mỗi người nắm Long Thú và xe thú rời đi buồng nhỏ trên tàu.

Nhóm Kiến Thợ cũng bắt đầu vận chuyển hàng hóa, đặt từng túi gạo, lúa mì và các loại lương thực khác trên quảng trường.

Thống lĩnh Huyền Điểu dặn dò nhóm Kỵ sĩ Người Thú phải trông coi vật tư cẩn thận, cô cần đến cung điện vương thành Người Thú một chuyến, chuẩn bị báo cáo công tác với Thú Vương.

- Mễ Á, ta muốn đi dạo xung quanh một chút.

Hạ Lạc nhìn về phía cô gái tai mèo.

Mễ Á nhẹ giọng nói:

- Đợi một lúc nữa, ngươi đi một mình không an toàn, khi nào dọn hết hàng hóa thì ta đi với ngươi.

- Vâng.

Hạ Lạc gật đầu đồng ý.

Mọi người giám sát nhóm Kiến Thợ vận chuyển hàng hóa, khi toàn bộ hàng hóa được mang ra khỏi khoang thuyền thì đã đi qua hai tiếng.

Xung quanh có rất nhiều Người Thú vây xem, có người thú với lỗ mũi nhanh nhạy đã đánh hơi được trong túi chính là thức ăn, thế là không tự chủ được mà nuốt nước miếng điên cuồng.

- Hừ...

Thống lĩnh Đầu Chó hừ lạnh một tiếng, làm cho những tên Người Thú ngu xuẩn kia tỉnh táo lại, không dám có suy nghĩ xằng bậy.

Bên kia, thống lĩnh Huyền Điểu bước vào vương cung Người Thú, đi đến chủ điện mà Thú Vương thường ở.

Vương cung Người Thú có thể nói là kiến trúc tốt nhất trong vương thành, nó được xây dựng từ những tảng đá khổng lồ, tổng cộng có hai tầng.

Từ bên ngoài nhìn vào thì vương cung Người Thú còn không sánh bằng Nhà Tắm Công Cộng ở thành Huyền Vũ.

- Quá lạc hậu.

Thống lĩnh Huyền Điểu âm thầm cảm thán một câu.

Cô bảo hầu gái đi thông báo một tiếng, sau đó an tĩnh đứng chờ ở bên ngoài chủ điện.

Hơn mười phút sau.

Hầu gái đi ra chủ điện, cung kính nói:

- Thú Vương đại nhân gọi ngài đi vào.

- Ừm.

Thống lĩnh Huyền Điểu sải bước đi vào chủ điện, liếc mắt một cái đã thấy Thú Vương ngồi ngay ngắn ở chủ vị.

Có vẻ như hắn vừa mới ngủ dậy, thảo nào hầu gái đi gọi lâu như vậy mới bảo cô tiến vào.

Thoạt nhìn thì Thú Vương chẳng khác gì một người bình thường, chỉ có phần đầu là không giống nhân loại, những bộ phận khác đều tương tự.

Đầu của Thú Vương trông khá giống đầu của giao long, trên đầu có bốn cái sừng và hai sợi râu dài.

Hắn mở mắt nhìn về phía thống lĩnh Huyền Điểu, bình tĩnh hỏi:

- Tại sao ngươi lại trở về nhanh như vậy? Không có đi thành Huyền Vũ à?

Thống lĩnh Huyền Điểu cung kính nói:

- Bẩm Thú Vương đại nhân, chúng ta có đến thành Huyền Vũ, cũng đã mua sắm vật tư, nên dùng phi thuyền vận chuyển trở về.

- Phi thuyền vận chuyển?

Thú Vương chậm rãi ngồi thẳng người.

Thống lĩnh Huyền Điểu cúi đầu, kể lại những gì mình được chứng kiến trong chuyến đi lần này.

Thú Vương nghe xong im lặng một hồi, lúc này hắn đã có hiểu biết khắc sâu về thành Huyền Vũ, đồng thời cũng rất tò mò về lai lịch của nơi này.

Thống lĩnh Huyền Điểu chậm rãi nói:

- Thú Vương đại nhân, thành chủ thành Huyền Vũ muốn chiêu mộ công nhân ở vương quốc của chúng ta.

- Chiêu mộ công nhân ở nơi đây sao?

Thú Vương ngẩng đầu lên, trong mắt thú lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

- Đúng vậy, trong thành Huyền Vũ có Người Thú sinh sống, bọn họ không bị kỳ thị, cuộc sống rất tốt.

Thống lĩnh Huyền Điểu giải thích.

- Ngươi tận mắt nhìn thấy à?

Thú Vương nhàn nhạt hỏi.

Thống lĩnh Huyền Điểu gật đầu thật mạnh, trả lời:

- Đúng vậy, ta đã tận mắt nhìn thấy, những đứa bé Người Thú còn có thể đến trường, có thể học tập biết chữ và các thường thức về cuộc sống.

- Còn có loại chuyện này nữa?

Thú Vương càng thêm kinh ngạc.

- Chỉ cần là công dân của thành Huyền Vũ thì có thể miễn phí đến trường. Nếu như Người Thú ở vương quốc chúng ta đến làm việc ở thành Huyền Vũ thì con cái của bọn họ cũng có thể đến Trường Học đọc sách, học phí mỗi học kỳ chỉ cần một trăm đồng Huyền Vũ.

Thống lĩnh Huyền tiếp tục giải thích.

Thú Vương nghe xong yên lặng một lúc, đột nhiên nói:

- Ngươi rất thích thành Huyền Vũ.

- Vâng, nơi đó rất tốt, nếu Thú Vương đại nhân đến đó một lần thì chắc chắn cũng sẽ yêu thích nơi đó.

Thống lĩnh Huyền Điểu nói một cách không phách lối, không nịnh nọt.

Cô không sợ Thú Vương, chuyện này thật ra có liên quan tới tính cách của hắn, chỉ cần giao lưu bình thường, không quá phận thì đối phương rất dễ nói chuyện, nhưng nếu như chạm phải điểm mấu chốt của Thú Vương, như vậy sẽ chết rất thảm.

- Nghe ngươi nói như vậy càng khiến ta tò mò về thành Huyền Vũ.

Thú Vương bình chân như vại nói.

Thống lĩnh Huyền Điểu ngước mắt đáp:

- Thú Vương đại nhân có thể tự mình đến đó một chuyến, đi theo phi thuyền vận chuyển, chỉ cần ba ngày là có thể đến thành Huyền Vũ.

- Thú vị đấy, ta sẽ suy tính một chút.

Khóe môi của Thú Vương hơi nhếch lên.

Thống lĩnh Huyền Điểu nhỏ giọng nói:

- Thú Vương đại nhân, vậy còn chuyện thành Huyền Vũ mướn công nhân ở vương thành.....

Thú Vương phất tay, nói không thèm để ý:

- Được rồi, ta mặc kệ, chân ở trên người bọn hắn, muốn đi đâu thì đi, có thể sống sót thì tốt rồi.

Hắn suy nghĩ rất thấu triệt, nếu ở lại vương quốc Người Thú thì hắn sẽ bảo vệ, nhưng nếu muốn rời đi thì hắn sẽ không để ý tới chuyện sống chết của bọn họ nữa.

Hơn nữa, nếu có Người Thú gia nhập thành Huyền Vũ thì còn có thể mang một ít tri thức và tình báo trở về.

Thống lĩnh Huyền Điểu cười khổ một tiếng:

- Thú Vương đại nhân...

- Nếu như ngươi muốn rời đi thì ta cũng sẽ không ngăn cản, dù sao vương quốc Người Thú của chúng ta thật sự quá nát rồi.

Thú Vương ngáp một cái nói.

Thống lĩnh Huyền Điểu nghiêm mặt nói:

- Ta sẽ không đi, xin Thú Vương đại nhân hãy yên tâm.

- Tốt lắm, đi xuống đi.

Thú Vương nói không chút để ý.

- Vâng.

Thống lĩnh Huyền Điểu thầm than một tiếng, cung kính hành lễ rồi xoay người rời đi.

Khi cô trở lại quảng trường thì Mễ Á đã dẫn người đi chiêu mộ công nhân.

Phía trước phi thuyền bày mười mấy chiếc bàn dài, trên mặt bàn đặt Máy Phát Thanh, đang liên tục truyền phát lời chiêu mộ công nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận