Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3593: Trí nhớ của ta xảy ra vấn đề. (2 càng ). (length: 7643)

Nhã Nhân nhìn vào mắt Mục Lương, yết hầu giật giật: "Ta còn muốn tìm một người."
"Ai?"
Mục Lương cau mày.
"Lôi đình chi chủ."
Nhã Nhân hít sâu, gằn từng chữ.
"Lôi đình chi chủ?"
Mục Lương mắt lóe lên, không nhận ra người này.
Người hầu nhỏ giọng giải thích: "Lôi đình chi chủ là bạn thân của Vĩnh Hằng Chi Chủ, hắn có khả năng biết Vĩnh Hằng Chi Chủ đi đâu, mà Lôi đình chi chủ gần đây tới Tiên Giới Thâm Uyên."
Nhã Nhân nghe người hầu nói ngắn gọn nhưng đầy đủ ý, không hề phủ nhận, mắt không nhìn Mục Lương. Mục Lương khẽ nhúc nhích vẻ mặt, lên tiếng: "Vậy nên ngươi muốn tìm Vĩnh Hằng Chi Chủ."
"Đúng vậy."
Nhã Nhân đáp.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, nói: "Vậy đi thôi, Lôi đình chi chủ ở chỗ nào trong Tiên cảnh Thâm Uyên, ngươi có biết không?"
Nhã Nhân hơi ngớ người, ngước mắt hỏi: "Ngươi muốn đi cùng?"
"Ta đã nói rồi, giao dịch vẫn chưa kết thúc."
Mục Lương thản nhiên nói.
Nhã Nhân dù sao cũng là người của mình, người cung cấp Vận mệnh Bản Nguyên Pháp Tắc, người một nhà phải chăm sóc tốt.
"Cũng đúng."
Nhã Nhân hất hàm, một bộ dáng vẻ ta là chủ nhân.
"Biết Lôi đình chi chủ ở chỗ nào trong Tiên cảnh Thâm Uyên không?"
Mục Lương khẽ hỏi.
"Không biết."
Nhã Nhân thở dài một tiếng.
Mục Lương lại hỏi: "Ngươi từng đến Tiên cảnh Thâm Uyên rồi, hắn có khả năng nhất đi đâu?"
Nhã Nhân trầm tư một lát, nói: "Chắc là thế giới nguyên tố."
"Thế giới nguyên tố, có gì đặc biệt?"
Mục Lương mắt lóe lên, nói.
Nhã Nhân giải thích: "Đó là một tiểu thế giới độc lập trong vực sâu của Tiên Giới, nơi đó sinh ra vạn vật nguyên tố, bao gồm các loại lực lượng nguyên tố cơ bản như Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ."
"Lôi đình chi chủ đến thế giới nguyên tố làm gì?"
Mục Lương lại hỏi.
Nhã Nhân phân tích: "Trong thế giới nguyên tố có bản nguyên Lôi Điện Nguyên Tố, có thể giúp quy tắc lôi đình trở nên mạnh mẽ hơn, mà tính toán thời gian thì sắp đến lúc nguyên tố bản nguyên mới được sinh ra."
"Cho nên, ngươi cho rằng Lôi đình chi chủ sẽ đến thế giới nguyên tố."
Mục Lương gật đầu, nói.
"Dù cho hắn không phải vì Lôi Điện Nguyên Tố bản nguyên mà tới Tiên cảnh Thâm Uyên, thì chắc chắn cũng sẽ tiện đường ghé qua thế giới nguyên tố."
Nhã Nhân khẳng định nói.
"Vậy thì đi thế giới nguyên tố thôi."
Mục Lương gật đầu.
Nhã Nhân mỉm cười nói: "Những bản nguyên nguyên tố trong thế giới nguyên tố, đối với ngươi cũng có thể dùng được."
"Thật sao, có đáng mong đợi đấy."
Mục Lương mặt không chút thay đổi nói.
"Thật là, nhìn ngươi có chút nào ra vẻ mong đợi đâu."
Nhã Nhân liếc mắt nam nhân. Mục Lương chắp tay sau lưng, nói: "Đi nhanh đi, ta muốn nhanh chóng trở về trông con."
"Không thiếu chút thời gian này đâu."
Nhã Nhân cạn lời. Là cường giả Tiên Tôn, sống đến trăm vạn năm dễ như trở bàn tay. Mục Lương nhìn nàng, mặt mày tỏ vẻ ngươi thật không biết điều.
"Biết rồi."
Nhã Nhân lại liếc mắt, dẫn đường đi trước.
Người hầu áy náy cười với Mục Lương, nói: "Huyền Vũ đại nhân đừng để bụng, đường chủ nhà ta không có ác ý."
"Ta biết, nếu không đầu nàng đã bị ta vặn xuống rồi."
Mục Lương trêu đùa cười.
Nhã Nhân cảm thấy cổ lạnh toát, quay đầu trừng Mục Lương một cái, tức giận nói: "Nhanh lên đuổi theo, không phải muốn về trông con sao, còn lề mề gì."
Mục Lương cười một tiếng, tùy tiện bước đi đã đuổi kịp người phụ nữ.
"... "
Nhã Nhân bĩu môi, quên mất Mục Lương ở Tiên cảnh Thâm Uyên có thể phát huy tốc độ như bình thường, bản thân mới là người chậm hơn.
"Đi theo ta."
Mục Lương mỉm cười nói.
Nhã Nhân liếc hỏi: "Không có ta dẫn đường, ngươi biết đường à?"
"Không có ta đi cùng, ngươi dám đi đâu?"
Mục Lương hỏi ngược lại.
"... Ngươi thắng."
Nhã Nhân tức nghiến răng, lại không thể phản bác lời Mục Lương, thật sự là Tiên cảnh Thâm Uyên quá nguy hiểm. Đặc biệt là con đường đi đến thế giới nguyên tố, mức độ nguy hiểm càng tăng lên gấp bội, những tồn tại như Hồng Ma cũng không hề ít.
Chỉ dựa vào một mình nàng, thật sự rất khó có thể đến được thế giới nguyên tố an toàn.
"Tiên cảnh Thâm Uyên còn có gì đặc biệt không?"
Mục Lương đổi đề tài hỏi.
Nhã Nhân qua loa nói: "Nhiều lắm, có nhiều nơi ta còn chưa từng đi, chỉ nghe Vĩnh Hằng Chi Chủ nói qua thôi."
"Ví dụ như?"
Mục Lương hứng thú hỏi.
"Một câu hỏi một viên bản nguyên đan thất phẩm."
Nhã Nhân nói thẳng.
"Ngươi có tin ta chém ngươi, cho ngươi về kế thừa Vĩnh Hằng đường không?"
Mục Lương híp mắt nói.
"Ngươi sẽ không đâu."
Nhã Nhân khẳng định.
"Muốn thử xem không?"
Mục Lương lộ vẻ mặt tự cho là gian ác. Nhã Nhân lông mày run lên, mạnh miệng nói: "Ngươi không phải là người như vậy."
Mục Lương nhún vai, mình lại không hù được ai à?
Nhã Nhân lộ vẻ đắc ý, nói: "Ta nhìn người rất chuẩn."
Mục Lương cười cười, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, bầu không khí trở nên hài hòa.
Người hầu len lén thở phào nhẹ nhõm, thật sợ Mục Lương và Nhã Nhân đánh nhau, người gặp họa vẫn là mình. Mục Lương đột nhiên hỏi: "Vĩnh Hằng Chi Chủ đi đâu, trong lòng ngươi không có chút suy đoán nào sao?"
Nhã Nhân lắc đầu, mắt trở nên ảm đạm: "Không có, ta không biết."
Trên thực tế, ký ức của nàng về Vĩnh Hằng Chi Chủ đã rất mơ hồ, thậm chí có chỗ không nhớ ra, như thể có một đoạn ký ức bị xóa mất, dù cố nghĩ thế nào cũng không tài nào nhớ lại được.
Khi nàng khôi phục thực lực Tiên Tôn, đã dùng Vận Mệnh Bản Nguyên Pháp Tắc để suy diễn, nhưng vẫn không thể tìm lại được những ký ức bị mất. Người hầu cũng vậy, những ký ức liên quan đến Vĩnh Hằng Chi Chủ đều không còn nữa.
"... "
"Trí nhớ của ta có vấn đề."
Nhã Nhân khàn giọng nói. Người hầu đồng tình gật đầu.
"Có thể xóa trí nhớ của ngươi, cường giả Tiên Tôn cũng không làm được đâu."
Mục Lương thản nhiên nói. Nhã Nhân gật đầu, trong lòng đã có suy đoán.
"Vĩnh Hằng Chi Chủ làm sao?"
Mục Lương hơi nhíu mày.
Nhã Nhân trầm mặc, có thể xóa ký ức của nàng, lại khiến nàng không thể phản kháng, e rằng chỉ có thể là Vĩnh Hằng Chi Chủ.
"Ta không biết, sau này rồi sẽ biết."
Nàng kiên định nói.
Trong lòng nàng cũng có chút nghi hoặc, nếu Vĩnh Hằng Chi Chủ xóa ký ức của nàng, tại sao lại không xóa hết, mà còn để nàng nhớ đến sự tồn tại của một người như Vĩnh Hằng Chi Chủ?
"Hy vọng vậy."
Mục Lương nhìn về phía trước, giây tiếp theo rút Trảm Tiên Kiếm tùy ý vung lên.
Một dị thú cảnh giới Tiên Vương mới bay ra từ tiểu thế giới gần đó đã bị chặt đầu, thần hồn bị một kiếm chấn nát. Người hầu theo phản xạ có điều kiện lao lên đào tinh hạch, chân chó dâng đến trước mặt Mục Lương. Nhã Nhân híp mắt, khiến người hầu ngượng ngùng dời ánh mắt.
"Rất biết điều."
Mục Lương nhận xét.
"Ngươi đúng là biết thu phục lòng người đấy."
Nhã Nhân bĩu môi.
"Ta nói không có, ngươi tin không?"
Mục Lương cười khẽ hai tiếng. Nhã Nhân nghiêng đầu nói: "Ngươi đoán đi."
"Thôi bỏ đi."
Mục Lương vừa nói, vừa lại vung kiếm.
Lại một dị thú chuẩn bị đánh lén bị chém giết, thi thể trôi nổi trong không gian. Người hầu ngập ngừng một chút, vẫn tiến lên đào tinh hạch đưa đến tay Mục Lương.
Nhã Nhân thấy vậy cũng không ngăn cản, chuyên tâm dẫn đường phía trước, việc an toàn do Mục Lương phụ trách. Người hầu ngầm thở phào nhẹ nhõm, biết Nhã Nhân không tức giận.
"Lôi đình chi chủ có thực lực gì?"
Mục Lương thu hồi tinh hạch, đột ngột hỏi.
Ps: «2 chương»: Cầu donate nha các hào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận