Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 413: Tri Thức Có Thể Thay Đổi Vận Mệnh

Y Lệ Y cũng phát hiện ra có ba cô gái đang vây xem bên ngoài phòng học, trong đó có hai cô gái, cô ấy từng gặp được trên quảng trường nhỏ.
Y Lệ Y hướng về phía ba người Lan Đế lễ phép mỉm cười, không có đuổi các cô đi.
Côi ấy nhìn phía bọn nhỏ, giọng nói dịu dàng:
- Không có việc gì, tiếp tục đọc sách đi.
- Vâng.
Bọn nhỏ đồng thanh đáp lại.
- Trăm thiện hiếu làm đầu…
Tiếng đọc thuộc bài đồng đều lại vang lên lần nữa.
Bên ngoài phòng học, vẻ mặt của Bối Nhĩ Liên tràn đầy kinh ngạc, nhìn một lát cô đã dần dần hiểu ra đây là nơi nào.
- Hình như rất thú vị.
Lan Đế giơ tay chống cằm, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng.
Lỵ Lỵ nhỏ giọng thầm thì một câu:
- Nhìn không hiểu, cũng nghe không hiểu.
- Đây là nơi dạy người ta biết chữ, học kiến thức.
Bối Nhĩ Liên trầm giọng nói.
- A, thì ra là như thế sao…
Lan Đế và Lỵ Lỵ đều cảm thấy ngạc nhiên.
Ở Ốc Đảo rất ít người biết chữ, chỉ chiếm 5% tổng số người.
Trên Ốc Đảo, đa số đều là trẻ con, hầu như không biết chữ, thậm chí có đứa trẻ nói chuyện còn không lưu loát.
- Nhìn cuộc sống của những đứa trẻ này, thật sự tốt hơn nhiều so với trẻ con trên Ốc Đảo của chúng ta.
Lan Đế cảm thán một tiếng, thở ra khí lưu lại một đám sương mù trên cửa sổ thủy tinh.
Bối Nhĩ Liên nghe vậy thì quan sát đám trẻ bên trong phòng học, thấy quần áo mặc trên người bọn nhỏ đều sạch sẽ gọn gàng, không có lỗ rách.
Ngoài quần áo ra, khuôn mặt của bọn nhỏ, tay nhỏ lộ ra bên ngoài cũng rất sạch sẽ, không có dơ bẩn.
Quan trọng nhất là, nhìn những đứa trẻ này đều rất khỏe mạnh, không ai có dáng vẻ là da bọc xương.
- Tìm được rồi, trường học ở chỗ này.
Một giọng nói vui mừng và kinh ngạc vang lên sau lưng ba cô gái.
Bối Nhĩ Liên quay đầu nhìn lại, đó là một người phụ nữ dẫn theo một cô bé mười hai mười ba tuổi.
Ngũ quan của cô bé và người phụ nữ có năm phần giống nhau, chắc là quan hệ mẹ con.
- Các ngươi là cô giáo sao?
Người phụ nữ nhìn về phía ba người Bối Nhĩ Liên.
- Không phải... Chúng ta không phải.
Lan Đế hốt hoảng xua tay.
- Vậy các ngươi cũng đưa con tới học chữ ư?
Hai mắt người phụ nữ sáng lên.
- Cũng không phải.
Lan Đế vội vàng lắc đầu.
- Hả?
Người phụ nữ này ngẩn người, cô ta kinh ngạc liếc nhìn ba người, dắt tay con gái đi tới cổng trường học.
Hai người xuất hiện, lại làm cho phòng học yên tĩnh lại, âm thanh đọc thuộc bài từ từ dừng lại.
Y Lệ Y buông tài liệu giảng dạy xuống, đi ra bên ngoài phòng học, nhẹ giọng hỏi:
- Xin chào, có chuyện gì không?
Người phụ nữ có chút thận trọng, đánh giá Y Lệ Y, thử thăm dò:
- Cô là cô giáo phải không?
- Đúng vậy, ta là cô giáo.
Y Lệ Y liếc nhìn cô bé, trong lòng có suy đoán đây là đứa bé mới tới học.
- Vậy thì tốt quá, ta nghe mọi người nói, có thể đưa trẻ con tới trường học chữ miễn phí, là thật sao?
Ánh mắt người phụ nữ lộ vẻ chờ mong hỏi.
- Đúng thế.
Y Lệ Y nở nụ cười.
- Thực sự miễn phí sao?
Người phụ nữ trợn to mắt, lại chứng thực lần nữa.
Y Lệ Y gật đầu, chân thành nói:
- Tất nhiên rồi, đây là phúc lợi mà Thành Chủ Đại Nhân dành cho mọi người, chỉ cần là trẻ con cư dân thành Huyền Vũ đều có thể tới trường học tập miễn phí.
- Thành Chủ Đại Nhân quá nhân từ, thật sự là người rất tốt.
Người phụ nữ lộ vẻ kính trọng, phát ra cảm thán.
Cô ta là người nhà cấp dưới của Hồ Tiên, hai ngày trước lúc đi làm ở công xưởng, có nghe thấy những công nhân khác nhắc tới trường học.
Cho nên ngày hôm nay được nghỉ, cô ta lập tức dẫn con gái tới hỏi một chút.
- Em gái nhỏ, tên gọi là gì?
Y Lệ Y ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt tóc ở thái dương giúp cô bé.
Cô bé cúi đầu, có chút sợ sệt nói:
- Chị lớn… ta tên là Na Na.
- Na Na, tên rất dễ nghe.
Y Lệ Y cười dịu dàng, làm cho cô bé từ từ trầm tĩnh lại.
- Vậy cô giáo, con gái của ta nhờ cô chăm sóc, đợi đến lúc tan học ta sẽ tới đón con bé.
Người phụ nữ thành khẩn nói.
- Được.
Y Lệ Y mỉm cười gật đầu, liền nhớ tới điều gì đó, lại chuyển nói:
- Đúng rồi, buổi chiều mang theo chứng minh nhân dân, làm thủ tục nhập học cho con bé.
- Chứng minh nhân dân, bây giờ ta có mang trên người.
Người phụ nữ nghe vậy thì vội vàng đưa tay tìm trong túi áo, sau đó lấy ra hai tấm thẻ chứng minh nhân dân.
- Đợi tới trưa, ta không mang theo đơn đăng ký nhập học rồi.
Y Lệ Y áy náy cười cười.
- Không có việc gì, buổi chiều ta sẽ trở lại.
Người phụ nữ vội vàng nói, rồi ngồi xổm người xuống, vỗ vai con gái, dặn dò:
- Ở trường học phải nghe lời lão sư, không thể nghịch ngợm quấy rối, biết chưa?
- Mẹ, ta biết rồi, Na Na sẽ rất ngoan.
Na Na mở to đôi mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
- Ta đi đây.
Người phụ nữ đứng lên, cẩn thận mỗi bước đi.
- Na Na, theo ta vào đi.
Y Lệ Y kéo tay cô bé, một trước một sau tiến vào phòng học.
Bên cạnh cửa sổ thủy tinh, ba người Bối Nhĩ Liên đã đem tất cả đối thoại nghe vào trong tai.
- Lại còn là học chữ miễn phí!
Lan Đế kinh ngạc lên tiếng.
Lỵ Lỵ trầm mặc một lát, đôi mắt màu xanh sẫm ảm đạm xuống, nàng nhớ tới những đứa trẻ trên Ốc Đảo, bèn thở dài nói:
- Nếu so sánh thì trẻ con ở Ốc Đảo quá đáng thương.
Bối Nhĩ Liên cũng bị chấn động tinh thần, thành Huyền Vũ lại đổi mới nhận thức của cô một lần nữa.
Để cho trẻ con học chữ miễn phí, là vì sao?
- Đi thôi, chúng ta trở về thôi.
Bối Nhĩ Liên xoay người, cất bước rời khỏi phạm vi trường học.
Tam Trưởng Lão, sao đột nhiên đã phải trở về rồi?
Lan Đế và Lỵ Lỵ liếc nhìn nhau, hai người không hiểu ra sao.
- Chúng ta cũng trở về đi.
Lỵ Lỵ nhìn vào phòng học, cuối cùng, cô cũng quay người rời đi, sau đó bước nhanh đuổi theo bước chân của Tam Trưởng Lão.
Bối Nhĩ Liên bước rất nhanh, nhìn thấy trường học đã khiến cho trong lòng cô không bình tĩnh nổi, cô muốn đi gặp Mục Lương một lần.
Nửa giờ sau, ba người trở lại Khu Vực Trung Ương, đi tới chính sảnh của cung điện.
Bối Nhĩ Liên tìm được Vệ Ấu Lan đang quét sạch sàn nhà, khuôn mặt nghiêm túc hỏi:
- Tiểu Lan, Mục Lương các hạ đang ở đâu vậy?
- Đại nhân Mục Lương đang ở trong phòng làm việc.
Vệ Ấu Lan chỉ một ngón tay về hướng phòng làm việc.
Bối Nhĩ Liên khẽ gật đầu, xoay người đi tới phòng làm việc.
Cộc cộc cộc !
- Mục Lương các hạ.
Bối Nhĩ Liên gõ cửa phòng làm việc.
Bên trong truyền đến giọng nói đồng ý của Mục Lương, cô mới đẩy cửa mà vào.
Kẽo kẹt...
- Bối Nhĩ Liên các hạ, mời ngồi.
Mục Lương ngước mắt nhìn về phía Tam Trưởng Lão, đưa tay ý bảo cô ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc.
Bối Nhĩ Liên ngồi xuống rồi nói thẳng vào vấn đề chính.
Sắc mặt của cô nghiêm túc hỏi:
- Mục Lương các hạ, hôm nay ta đã đi tới trường học…
Cô miêu tả lại quá trình mình đến trường học.
Trong giọng nói của Bối Nhĩ Liên có vẻ không hiểu, xin chỉ bảo hỏi:
- Ta không hiểu nhiều, vì sao ngài lại để cho bọn nhỏ đi học?
Dù sao, nếu như để những đứa trẻ này đi hỗ trợ làm việc mà nói, có thể sẽ sản xuất được nhiều hàng hóa hơn.
Cơ thể Mục Lương dựa vào phía sau một chút, thản nhiên nói:
- Sau khi giải quyết được vấn đề no ấm, nên giải quyết vấn đề về mặt tinh thần, tri thức có thể thay đổi vận mệnh.
- Tri thức có thể thay đổi vận mệnh?
Bối Nhĩ Liên cau mày, câu nói này rất tinh tế sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận