Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1321: Nhanh Hơn Trong Tưởng Tượng



Cót két….

Một âm thanh giòn giã vang lên, xe lửa nhẹ nhàng chấn động, sau đó lại vang lên tiếng nước sôi réo sùng sục.

Rầm rầm rầm ~~~

Tần suất chấn động của xe lửa càng ngày càng nhanh, âm thanh cũng càng lúc càng lớn hơn.

- Được.

Lê Tuyết nói với một giọng điệu nghiêm túc.

- Đi thôi!

Lê Nhã nghe vậy liền đẩy cần điều khiển ở giữa tới trước để xe lửa bắt đầu di chuyển, đồng thời tay còn lại cũng đẩy cần bên phải để gia tăng tốc độ.

Ầm ầm!!

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xe lửa bắt đầu lăn bánh tới trước, nhưng mà tốc độ lúc đầu thoạt nhìn không nhanh lắm, chỉ nhanh hơn người đi bộ một chút.

Hơn mười giây sau, xe lửa bắt đầu tăng tốc độ, tương đương với việc một người chuyển từ đi bộ sang chạy nước rút, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.

- Oa, nó thật sự chuyển động rồi kìa!

Nguyệt Phi Nhan duyên dáng kêu to, đôi mắt màu đỏ sáng lấp lánh.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Chạy khá nhanh.

- Tốc độ tương đương với xe ngựa.

Hồ Tiên kinh ngạc nói.

Nhưng cô vừa mới dứt lời thì xe lửa lại tăng tốc lần nữa, nhanh hơn gấp đôi so với lúc trước.

- Như vậy cũng quá nhanh rồi!

Đôi môi đỏ của Hồ Tiên khẽ nhếch, càng thêm kinh ngạc.

- Thật là thần kỳ, bọn họ đã làm như thế nào vậy?

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc tỏa sáng, cô rất muốn đi lên chạm vào xe lửa một chút.

Ly Nguyệt vừa khiếp sợ vừa thán phục nói:

- Tốc độ đã tương đương với Sói Mặt Trăng rồi.

Mục Lương nhếch miệng nở nụ cười, hài lòng nói:

- Rất tốt, còn nhanh hơn trong tưởng tượng của ta nữa.

Với tốc độ của xe lửa, thời gian từ Nội Thành đến Ngoại Thành đã rút ngăn lại chỉ còn khoảng một giờ mà thôi.

Tốc độ của xe lửa bắt đầu chậm lại, đơn giản là vì nó đã chạy đến cuối đường ray.

Xe lửa bắt đầu lùi lại, trở lại vị trí xuất phát.

Cót két….

Cửa xe mở ra, Lê Nhã và Lê Tuyết lần lượt ra khỏi khoang điều khiển.

Lê Nhã thanh thúy nói:

- Thành chủ đại nhân, đường ray quá ngắn, chúng ta chỉ có thể lái nhanh như vậy thôi.

- Ý của ngươi là nó còn có thể chạy nhanh hơn nữa?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

Lê Nhã giải thích:

- Chắc có thể, nhưng ta chưa thử lần nào cả.

- Vậy thì bây giờ thử xem.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Nhưng đường ray quá ngắn.

Lê Tuyết nhỏ giọng nói.

Đoạn đường ray này được xây dựng với sự giúp đỡ của các công nhân, phải mất cả đêm thì bọn họ mới hoàn thành nó.

- Chuyện này không phải vấn đề.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Anh nhấc chân bước tới trước, đi tới phần cuối đường ray, cúi người khoảng cách giữa hai đường ray.

Mục Lương có chút ý tưởng trong đầu, anh đặt tay lên hai đầu đường ray lưu ly rồi hơi chuyển động suy nghĩ, ngay sau đó đường ray bắt đầu lan tràn tới trước, qua vài hơi thở đã bao quanh một vòng tầng bảy khu Trung Ương.

Mục Lương đứng lên, phủi tay nói:

- Được rồi, các ngươi thử lại một lần nữa đi.

- Vâng.

Lê Nhã và Lê Tuyết đồng thanh đáp, hai người lộ ra dáng vẻ náo nức muốn thử.

Hai người lại ngồi vào khoang điều khiển, trước lạ sau quen mà khởi động xe lửa, lần này Mục Lương đi theo và đứng ở bên trên nóc xe.

Tốc độ của xe lửa bắt đầu tăng lên, chẳng mấy chốc đã đạt tới tốc độ cao nhất vừa rồi, hơn nữa vẫn còn tiếp tục tăng tốc.

Vù vù vù….

Gió thổi tóc của Mục Lương tung bay, tốc độ lúc này đã nhanh gấp lần ba xe ngựa.

Qua vài phút, xe lửa không còn tăng tốc nữa.

- Mới vừa rồi hẳn là tốc độ cao nhất.

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.

Xe lửa vòng quanh tầng bảy khu Trung Ương một vòng, cuối cùng chạy trở về Xưởng Chế Tạo Linh Khí.

Xe lửa không còn chấn động, hai chị em Lê Nhã bước xuống khoang điều khiển, gương mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ, không biết vì hưng phấn hay vì sợ hãi.

- Tốc độ còn nhanh hơn ta tưởng tượng nhiều.

Lê Tuyết hít sâu mấy hơi nói.

Lê Nhã nhìn về phía Mục Lương, mỉm cười hỏi:

- Thành chủ đại nhân, như vậy là được rồi phải không?

- Ừ, rất tốt.

Mục Lương cười khen ngợi.

- Vậy năm ngày nghỉ kia thì sao nha?

Đôi mắt màu xám của Lê Nhã chớp vài cái.

- Có.

Mục Lương không khỏi bật cười, giơ tay gõ đầu cô gái tóc xám.

Lê Nhã không bận tâm, cô hoạt bát cười nói:

- Cuối cùng thì cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi.

Nhưng câu nói tiếp theo của Mục Lương lại làm cho cô phiền muộn.

Anh nhẹ nhàng nói:

- Trước khi nghỉ ngơi thì chế tạo toa xe trước đi.

- Toa xe?

Lê Tuyết cảm thấy hứng thú hỏi.

- Ừ, nó giống như là thùng xe ngựa, chỉ là kết nối với đầu xe lửa, có thể chở người và hàng hoá.

Mục Lương giải thích đơn giản một chút.

Ừm, cái này không khó.

Lê Tuyết gật đầu đáp ứng.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ừ, vất vả các ngươi thêm mấy ngày nữa.

- Đây là nhiệm vụ công việc của chúng ta.

Lê Tuyết cung kính nói.

Khuôn mặt của cô vẫn còn đỏ bừng, đôi mắt lén lút nhìn Mục Lương vài lần.

Anh nhìn đôi mắt như gấu trúc của hai chị em, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn:

- Hôm nay các ngươi nghỉ ngơi trước đi, đừng quá gắng sức mà khiến cơ thể sụp đổ.

- Vâng.

Lê Nhã thở phào một hơi, vội vàng gật đầu đáp ứng.

- Sửa sang giấy tờ và bản vẽ một chút, qua mấy ngày nữa nhớ đưa cho ta.

Mục Lương bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

Anh còn phải trở về vẽ bản đồ đường ray thành Huyền Vũ, sau đó sắp xếp người bắt đầu lắp đặt đường ray.

…………..

Ngoại Thành, bên trên Ốc Đảo.

Bốn vị trưởng lão Ốc Đảo ngồi vây quanh một chỗ, sắc mặt mỗi người đều khác nhau.

Phanh!!

Tứ trưởng lão giơ tay đập mạnh vào mặt bàn, tức giận nói:

- Chết tiệt, những người kia chỉ mới ở thành Huyền Vũ ba tháng thôi mà đã không muốn trở lại rồi!!

Tứ trưởng lão đang ám chỉ những người ở lại thành Huyền Vũ lần thứ hai, ban đầu Ốc Đảo dự định đưa mọi người trở về sau khi Hội Nghị Thánh Địa và thủy triều Hư Quỷ đi qua, chỉ là không ngờ hai ngày này thông tri bọn họ chuẩn bị rời đi thì lại không có bao nhiêu người nguyện ý trở về Ốc Đảo.

- Ta cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Bối Nhĩ Liên thở dài, trong lòng cảm thấy rất phiền muộn.

Hơn một nửa dân số Ốc Đảo đều ở tại thành Huyền Vũ, bọn họ đều không muốn rời đi, lựa chọn định cư ở chỗ này.

Nhị trưởng lão nghiêm túc nói:

- Có thể dùng biện pháp mạnh một chút, ép buộc bọn họ đi theo chúng ta.

Đại trưởng lão lườm Nhị trưởng lão một cái, trên mặt còn kém viết hai chữ 'ngu ngốc'.

- Khụ khụ, ta nói đùa thôi.

Nhị trưởng lão ho khan một tiếng rồi giơ tay sờ mũi.

Lão không dám làm loạn ở đây, nếu không tuân theo pháp luật pháp quy thành Huyền Vũ thì lão cam đoan là Mục Lương sẽ dám giam lão lại.

Bối Nhĩ Liên thở dài nói:

- Bọn họ đều có thân phận hợp pháp ở thành Huyền Vũ, được bảo vệ bởi pháp luật pháp quy ở nơi đây.

Tứ trưởng lão bĩu môi nói:

- Cái này rõ ràng là Mục Lương lừa gạt người khác, thừa dịp chúng ta bận rộn lo chuyện Hội Nghị Thánh Địa mà dụ dỗ bọn họ.

- Ai, với hoàn cảnh cuộc sống ở thành Huyền Vũ, Mục Lương khinh thường làm chuyện như vậy.

Bối Nhĩ Liên nghiêm túc nói:

- Đổi lại là ta, nếu ở thành Huyền Vũ mấy tháng thì ta cũng không muốn trở về Ốc Đảo nữa.

- Hừ, ngươi cũng giống như bọn họ mà thôi.

Tứ trưởng lão hừ lạnh một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận