Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1235: Mưa Axit



Thân thể Kha Đa Lạp run rẩy, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

- Ngươi đừng hù doạ người khác?

Mậu Đạt nhíu mày lạnh lùng nói.

- Lừa ngươi ta cũng đâu có lợi lộc gì. Nếu không tin thì tuỳ ngươi.

Lục Nghiên giật giật khóe miệng, nhún nhún vai đang muốn đứng lên rời đi.

- Từ từ, ngươi cứ tiếp tục nói, chúng ta tin.

Đại Tề vội vàng lên tiếng hô.

Lục Nghiên ngừng chân lại, liếc mấy người Mậu Đạt một cái, ra vẻ không tình nguyện ngồi xuống.

Cô rất tò mò về những người trước mắt này. Thậm chí còn có cảm giác mấy người này không giống mình, bọn họ không biết gì về hư quỷ, thậm chí là không chút hiểu biết gì về kiến thức ở bên này.

- Làm sao để có Nước Mắt Thiên Sứ?

Kha Đa Lạp vội vàng hỏi.

- Ta không biết.

Lục Nghiên lắc đầu.

- Ngươi không biết?

Mậu Đạt khẽ nheo mắt.

Lục Nghiên liếc nhìn đầy xem thường, trầm giọng nói:

- Nếu ta biết, ta đã đi tìm Nước Mắt Thiên Sứ cho đảo dân của ta rồi.

- Ta không muốn chết, đội trưởng, ngươi hãy nghĩ biện pháp cứu ta đi!

Kha Đa Lạp kinh hoảng hô. Thân thể hắn đều đang run rẩy, sự sợ hãi lan tràn trong lòng, không cách nào bình tĩnh nổi.

- Câm miệng, ta sẽ nghĩ biện pháp.

Mậu Đạt lạnh lùng nói. Sắc mặt hắn tỏ ra cực kỳ khó coi, chưa bao giờ nghe qua cái gì là Nước Mắt Thiên Sứ, kêu hắn đi đâu tìm bây giờ?

Đại Tề trấn an:

- Có lẽ có biện pháp khác để chữa khỏi cho ngươi, không nhất định cần tới Nước Mắt Thiên Sứ.

- Đúng vậy, chờ sau khi trở về vương quốc, lại tìm loại ma dược khác thử xem, có lẽ sẽ chữa được.

Mậu Đạt gật đầu nói.

Lục Nghiên nhướng mày, từ từ nói:

- Vậy chúc các ngươi may mắn!

Đại Tề trầm giọng hỏi:

- Đúng rồi, ngươi có biết vương quốc gần nhất tên là gì không?

- Vương quốc?

Lục Nghiên nhướng mày, cô hướng ánh mắt hoang mang nhìn chăm chú vào mấy người đó.

Mậu Đạt khàn giọng nói:

- Đừng nói với ta ngươi chưa bao giờ đi qua đất liền?

Lục Nghiên ngạo nghễ nói:

- Đương nhiên đã đi qua, nhưng ta chưa từng nghe tới vương quốc.

Mậu Đạt và Đại Tề liếc nhau, cảm thấy chuyện này có chút cổ quái, người đã đi qua lục địa, tại sao lại không biết vương quốc?

Tâm tư của Kha Đa Lạp cực kỳ kín đáo. Hắn cố gắng áp chế sự sợ hãi trong trong lòng, thấp giọng hỏi:

- Ngươi có biết kênh Sương Mù không?

- Kênh Sương Mù? Là nơi nào vậy?

Lục Nghiên lộ ra vẻ mặt hồ nghi, cảm thấy những người trước mặt này càng thêm quái lạ.

- Kênh Sương Mù cũng không biết?

Đại Tề trừng lớn đôi mắt, lập tức hắn cảm thấy chuyện này cực kỳ có vấn đề.

Lục Nghiên liếc nhìn mấy người bọn họ một cái:

- Vậy thì làm sao? Đó là nơi nào chứ?

- Không có việc gì, không có việc gì.

Kha Đa Lạp suy yếu nói.

- Thật sự là người kỳ quái.

Lục Nghiên bĩu môi.

Rầm rập…

ĐỘT nhiên, trong không trung hiện lên từng đạo tia chớp, bằng mắt thường cũng có thể thấy được những tầng mây đang xếp lại cùng một chỗ.

Vù vù hô … Gió càng lúc càng lớn, chúng lay động thân thuyền mạnh mẽ rung lắc từ bên trái qua bên phải.

- Có gió lốc?

Mậu Đạt đứng mạnh lên.

Đại Tề có chút đau đầu, hô:

- Vừa rồi còn rất yên tĩnh, tại sao lại đột nhiên có gió lốc?

- Vùng Nước Mặn đều là như vậy, thời tiết rất quỷ dị hay thay đổi.

Lục Nghiên bình tĩnh nói.

Ầm vang… Phía trên trời cao, một đạo tia chớp đánh xuống dưới, đánh trúng vị trí cách bọn họ hơn trăm mét trên mặt biển. Nước biển cuồn cuộn, có thể nhìn thấy rất nhiều tia điện màu bạc, dọc theo nước biển khuếch tán ra bên ngoài.

- Cảnh giới!

Mậu Đạt rống to lên tiếng.

Nếu tia sét kia đánh trúng cọn thuyền của họ, sợ rằng nó sẽ bị đắm. Rầm rầm oanh… tia chớp càng ngày càng nhiều, nước biển kịch liệt cuộn trào, gió càng lúc càng lớn, khiến cho con thuyền lớn lay động kịch liệt.

Rầm rầm xẹt xẹt…

Bầu trời rất nhanh đã tối sầm xuống, mưa axit tầm tã rơi xuống, xối hết lên thân thuyền.

- Mưa này... Là mưa axit!

Kha Đa Lạp biến sắc.

Mậu Đạt và Đại Tề lui về phía sau vài bước, tránh trước cửa vào khoang thuyền.

Sắc mặt Kha Đa Lạp khó coi nói:

- Đội trưởng, nếu cơn mưa axit này cứ liên tục xối xuống, thuyền của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!

- Hy vọng nó không mưa lâu lắm…

Mậu Đạt giật giật khóe mắt.

Sắc mặt Lục Nghiên cũng ngưng trọng lên, cô xoay người trở lại bên trong khoang thuyền, nhìn chăm chú vào những hạt mưa xối ào ào xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ầm vang…

Chớp vang sấm giật, cơn mưa càng lúc càng lớn.

Lúc này, trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, ba chiến thuyền lớn rung lăc dữ dội trong cơn mưa gió bão bùng.

…………

Rầm lạp…

Trời lại mưa...

Bên trong Sơn Hải Quan, Đại An Ti đang nhìn chăm chú vào cơn mưa đêm ngoài cửa sổ. Mưa rất lớn, xối khắp tường thành, những giọt mưa rơi xuống lại ngay lập tức quay về với biển rộng.

Đát đát đát…

Vệ Cảnh đẩy cửa đi vào Sơn Hải Quan, cả người hắn đã ướt đẫm. Hắn tháo xuống mũ giáp, lau mưa dính trên mặt.

Vệ Cảnh cung kính nói:

- Tổng trưởng, tạm thời không phát hiện dị thường.

- Ừm, cho dù là trời mưa, cũng không có thể chủ quan.

Đại An Ti nghiêm mặt nói.

- Vâng, xin đại tổng trưởng cứ yên tâm, Thành Phòng Quân đều thủ vững đúng cương vị, ngay cả khi hoà bình cũng vậy.

Vệ Cảnh nghiêm mặt nói, cho dù thời tiết bão táp, trên tường thành vẫn có Thành Phòng Quân tuần tra như cũ, đề phòng hư quỷ thừa dịp đêm tối xâm nhập vào thành Huyền Vũ

- Ừm, ra xem đi.

Đại An Ti đội mũ giáp, xoay người đi ra bên ngoài.

- Đại nhân, bên ngoài vẫn còn mưa!

Vệ Cảnh nhắc nhở.

Đại An Ti quay đầu nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:

- Thì sao? Thành Phòng Quân đều phải túc trục dưới mưa, ta đội mưa cũng không chết được.

- Vâng!

Vệ Cảnh liên tục gật đầu.

Đại An Ti ra khỏi Sơn Hải Quan, bên ngoài mưa như trút nước, xối lên khôi giáp của cô.

Ông …

Ánh sáng màu xanh nhạt từ trong thành bao trùm tới đây, phủ hết mai rùa.

Trà Thụ Sinh Mệnh thi triển lĩnh vực sinh mệnh, xoá bỏ tất cả tác hại của mưa axit, làm cho những hạt mưa trở nên bình thường.

Rầm rầm xẹt xẹt…

Mưa tạp vào mặt Đại An Ti, mang đến cảm giác man mát nhè nhẹ, không cách nào thương tổn được làn da.

- Mưa này không chua…

Con ngươi màu băng của Đại An Ti loé sáng, trong lòng cô âm thầm tán thưởng sự mạnh mẽ của thánh thụ.

Trên tường thành, Thành Phòng Quân đang đứng nghiêm thành hàng, bọn họ đứng trong mưa, đôi mắt nhìn ra xa xa xa, lưu ý mọi việc tình huống khả nghi

Ầm vang…

Tiếng sấm và tia sét bao trùm không trung, thi thoảng lại có tia chớp hạ xuống, nhưng như bị thứ gì đó hấp dẫn, chúng đều rơi vào bên trong ngoại thành.

Trên khu vực đó, Kỳ Lân ngửa mặt lên trời thét dài, hấp dẫn tia chớp từ trong không trung, lấy những thứ đó làm tăng lên thực lực cho mình. Kỳ Lân làm như vậy, cũng khiến cho những nơi khác của thành Huyền Vũ không bị tia chớp công kích. Trên tường thành, Đại An Ti chắp tay sau lưng từ từ tuần tra.

Vù vù hô… Gió rất lớn, nhưng lại không lay động nổi lớp sương mù bảy màu rực rỡ.

Lớp sương mù này giống như dính cùng một chỗ với tường thành, cho dù mưa to hơn nữa, gió lớn hơn nữa, cũng không thể làm cho nó tiêu tán.

- Có tối quá không?

Đại An Ti ngừng chân lại, hỏi một nhóm Thành Phòng Quân đang đi tuần.

- Không sao hết!

Nhóm Thành Phòng Quân cùng kêu lên đáp lại.

Đại An Ti nhíu mày, thản nhiên hỏi:

- Đã mưa to như vậy rồi, còn phải tuần tra, thật sự không sao chứ?

- Không sao cả!

Nhóm Thành Phòng Quân vẫn trả lời như trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận