Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1037: Nhà Máy Xử Lý Nước Thải

Mục Lương ý niệm vừa động, hai tay anh kéo dài như cao su, lại một lần nữa cầm lấy bút than mặt bàn, tiếp tục vẽ. Đây là năng lực anh nhận được sau khi kế thừa Cây Cao Su.

Nghĩ đến Cây Cao Su, Mục Lương lại nghĩ tới những thực vật thuần dưỡng khác, để tiến hoá chúng nó cũng cần lên kế hoạch tỉ mỉ.

- Chờ sau khi hội nghị Thánh Địa chấm dứt, lại cân nhắc sau.

Đôi mắt Mục Lương loé sáng, anh vẫn quyết định tiến hóa Huyền Vũ đến cấp mười một trước.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời ngoài cửa sổ dần dần sáng rõ. Thùng thùng đông… tiếng chuông du dương vang lên, hiện tại đã là sáu giờ sáng.

- Ưm ưm…

Cô gái tai thỏ nhẹ nhàng run rẩy lông mi, đầu cô cọ cọ ở trong ngực Mục Lương, tìm một vị trí thoải mái, sau đó lại tiếp tục ngủ.

Aha… Mục Lương ngáp một cái, anh cúi đầu nhìn về phía cô gái tai thỏ trong lòng.

Anh lại dùng động tác nhẹ nhàng, từ từ ôm lấy cô gái tai thỏ, đi về hướng phòng nghỉ gắn liền với thư phòng, tiếp đó, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cẩn thận đắp một cái chăn lên người.

- Mục Lương...

Mễ Nặc khẽ mấp máy đôi môi phấn hồng, trong mơ hồ, cô vẫn nhớ kỹ cái tên Mục Lương.

- Ngoan, tiếp tục ngủ đi.

Mục Lương nhẹ nhàng vỗ lưng cô gái tai thỏ, anh lại làm cho cô lần thứ hai ngủ say. Ken két…

Mục Lương rời khỏi thư phòng, anh đi tới chính điện.

Bên trong phòng bếp, Vệ Ấu Lan và Tiểu Mật đang chuẩn bị bữa sáng.

- Bữa sáng hôm nay ăn gì?

Mục Lương không tiếng động xuất hiện ở cửa phòng bếp.

- A, thành chủ đại nhân!

Vệ Ấu Lan bị dọa nhảy dựng lên, thiếu chút nữa, cô đã đưa ném cái muôi xới cơm trong tay ra bên ngoài.

- Đại nhân dậy sớm vậy?

Tiểu Mật dùng thanh âm nũng nịu nói:

- Bữa sáng hôm nay là bánh bao, trứng luộc, trứng rán, và cháo yến mạch.

- Ừm, rất phong phú.

Mục Lương vừa lòng gật đầu.

- Mục Lương, tại sao hôm nay ngươi dậy sớm như vậy?

Âm thanh tao nhã truyền đến từ phía sau Mục Lương.

Nguyệt Thấm Lan mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển, cô buộc gọn mái tóc xanh nước biển ra sau lưng, dùng dáng đi thướt tha, uyển chuyển bước đến.

- Tối hôm qua ta không ngủ.

Mục Lương ôn hòa nói.

Nguyệt Thấm Lan nhíu mày, kinh ngạc hỏi:

- Cả đêm không ngủ sao? Ngươi bận làm chuyện gì vậy?

- Chuyện nhà máy xử lý nước thải.

Mục Lương thuận miệng nói.

Anh đưa tay giúp người phụ nữ tao nhã vén vài sợi tóc ở thái dương ra sau tai, mở miệng hỏi:

- Ta dặn ngươi chuẩn bị than củi, đã chuẩn bị xong chưa?

- Ngày hôm qua đã chuẩn bị xong rồi, than củi bình thường cùng than hoạt tính đều có.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng đáp.

Mục Lương vừa lòng nói:

- Tốt lắm, cho người vận chuyển than củi tới ngoại thành đi, ta sẽ xây dựng nhà máy xử lý nước thải ở đó.

- Chuyển ống dẫn nước thải từ nội thành qua đó ư?

Nguyệt Thấm Lan tỉ mỉ hỏi lại.

Nước thải từ khu Dân Cư trong Nội thành, thông qua một ống dẫn ngọc lưu ly được chôn ngầm trong đất, vận chuyển tới ngoại thành, trước mắt vẫn nằm trong trạng thái tuỳ ý chảy.

- Ừm, chính là nơi đó.

Mục Lương gật đầu.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan cụp mi trả lời.

Đạp đạp đạp......

Ny Cát Sa bước nhanh đi vào chính điện, cô nâng tay lên chào anh theo nghi thức quân đội, rồi cung kính nói:

- Đại nhân, chúng ta đã bắt được người!

- Hắn là Cát Khôi Phu sao?

Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng lên.

Ny Cát Sa cúi đầu nói:

- Còn chưa xác định được, hắn đã bị chúng ta cho ngửi phấn Hoa Sương Mê, vẫn ở trong ngục giam chưa tỉnh lại.

- Để cho A Đát Trúc thẩm vẫn trước đi.

Mục Lương dặn dò.

- Vâng.

Ny Cát Sa cung kính lên tiếng.

……….

Vù vù hô…

Gió bên ngoài vẫn thổi lạnh đến thấu xương, nhưng bên trong ngục giam lại cực kỳ ấm áp.

Bên trong phòng thẩm vấn, Hoà Phong bị còng tay vào ghế sắt, đầu ngả về phía sau. Hắn vẫn đang trong tình trạng hôn mê, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

- Vẫn chưa tỉnh sao?

Ly Nguyệt cùng Ngôn Băng đi vào phòng thẩm vấn.

- Hai vị đại nhân, phạm nhân còn chưa tỉnh.

Cảnh ngục cung kính nói. Ly Nguyệt lạnh nhạt hỏi:

- Ngục trưởng của các ngươi đâu?

- Đại nhân, ngục trưởng đang đi kiểm tra ngục giam.

Cảnh ngục giải thích nói.

Ngôn Băng nghiêng đầu hỏi:

- Bình thường, cô ấy tuần tra nhà tù cần bao nhiêu thời gian?

Cảnh ngục nghiêm mặt nói:

- Nếu không có tình huống đặc biệt, mỗi lần tuần tra đều cần trên dưới một giờ.

Tuần tra ngục giam là công việc phải làm hàng ngày, hơn nữa, chuyện cần làm nhiều lắm, từ kiểm kê số lượng phạm nhân, đến hiểu biết tình huống thân thể phạm nhân...vân vân…

- Ưm..ách.

Trên ghế sắt, Hoà Phong đang cau mày. Hắn chậm rãi mở ra mi mắt nặng như đeo đá, hai tròng mắt vẫn tràn đầy tơ máu như trước.

- Tỉnh rồi.

Cảnh ngục nắm chặt quân nỗ trong tay, đề phòng chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

- Khụ khụ!

Hoà Phong kịch liệt ho khan, hắn muốn đưa tay lên đặt lên ngực, để giảm bớt ho khan, nhưng phát hiện ra thân thể mình đang bị hạn chế hành động.

- Đây là nơi đâu?

Hắn khàn giọng, gầm nhẹ một tiếng.

- Ngục giam thành Huyền Vũ.

Ngôn Băng dùng giọng lạnh nhạt nói.

Hoà Phong tập trung tinh thần nhìn về phía cô gái tóc tím cùng cô gái tóc bạch kim, trên mặt hắn lộ ra vẻ căm thù trần trụi.

- Vì sao lại bắt ta?

Hắn gằn giọng hỏi.

Ngôn Băng bình tĩnh nói:

- Bởi vì ngươi là người của tổ chức Nghiêu Thiên.

Con ngươi của Hoà Phong co rút lại, ý niệm trong đầu hắn đang xoay chuyển, chẳng lẽ tổ chức Đạo Thủ trong thành Huyền Vũ đã tiết lộ kế hoạch bí mật rồi?

- Ta không biết các ngươi đang nói gì.

Hoà Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Ly Nguyệt từ tốn bước về phía trước, lạnh lùng hỏi:

- Ta khuyên ngươi nên thành thật khai báo đi, rút cuộc Cát Khôi Phu ở đâu?

- Ta không biết.

Hoà Phong rời mắt đi

- Có lẽ một lúc sau, ngươi sẽ biết.

Ly Nguyệt lạnh lùng mở miệng. Cô quay qua cảnh ngục, dặn dò:

- Đi chuẩn bị đầy đủ hình cụ cho ta!

- Vâng.

Cảnh ngục cung kính gật đầu.

Hắn cất quân nỗ, sau đó xoay người đi về hướng hình cụ treo đầy trên vách tường, gở xuống hình cụ dạng ván kẹp. Nó là một tập hợp các thanh gỗ cách nhau khoảng hai ngón tay, các thanh này được nối với nhau bằng một sợi dây.

- Các ngươi muốn làm cái gì?

Hoà Phong nở to con ngươi trong mắt, hắn có một loại dự cảm không rõ.

- Hơi đau đấy, ngươi cố gắng chịu đựng nhé.

Cảnh ngục dùng giọng bình tĩnh để nói những lời doạ người đó. Trên tay hắn dùng sức, khiến cho mười ngón tay của Hoà Phong đều mở ra, sau đó, đưa mỗi ngón tay của Hoà Phong vào một khoảng trống giữa hai thanh gỗ của hình cụ.

Cảnh ngục kéo căng hai bên dây của hình cụ, khiến cho khoảng cách giữa những thanh gỗ kia bị thu hẹp lại, chúng cũng càng ngày càng thít chặt ngón tay của Hoà Phong.

Ken két… Bởi vì dây thừng bị kéo thật chặt, nó vang lên những âm thanh ken két ghê răng.

Sắc mặt Hoà Phong đỏ lên, đúng như người ta nói, tay đứt ruột xót, hiện giờ ngón tay hắn đang bị dùng hình, hắn đã đau đớn tới mức không thể chịu nổi nữa.

- A!

Hắn thê lương kêu lên một tiếng thảm thiết, tơ máu trong con ngươi càng ngày càng đậm.

Hoà Phong kịch liệt giãy dụa, nhưng thân thế và các đốt ngón tay của hắn đều bị giữ chặt, hắn căn bản không có chỗ để di động.

- Ngươi có gì muốn nói hay không?

Ly Nguyệt hờ hững hỏi.

- Ha hả, không có.

Hoà Phong trợn mắt nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận