Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 223: Hôm Nay Phải Chết Sao?

Thịt khoai màu đỏ cam cùng với mùi vị mê người thật khiến người ta ngon miệng.
Người thú đầu sư tử không nhịn được, trực tiếp ném nửa củ khoai nướng vào trong miệng, xem như thịt mà nhai.
- Hương vị thật ngon.
Hắn khen một câu, ánh mắt nhìn vào phần khoai nướng nhỏ trên tay của người thú đầu sói.
Người thú đầu sói rụt tay lại, dứt khoát đem miếng khoai nướng nhét vào trong miệng, đã quên mất người thú đầu gấu.
Vẻ mặt của người thú đầu sư tử vô cùng đáng tiếc, ý tưởng cướp đồ ăn trong đầu tan vỡ, một củ khoai nướng nhỏ ấy còn không đủ cho hắn nhét kẽ răng.
Hắn bắt đầu lục tung khắp nhà, cuối cùng chỉ tìm được một miếng thịt khô nhỏ, phân chia cho người thú đầu sói mỗi người một nửa.
- Thật keo kiệt.
Người thú đầu sư tử bĩu môi, đi ra bên ngoài:
- Đi thôi, đến nhà khác.
Người thú đầu sói đi theo ra ngoài, dựa vào khứu giác tìm kiếm mục tiêu khác.
Đột nhiên, hắn dừng chân lại, cố gắng phân biệt mùi.
- Làm sao thế?
Sắc mặt của người thú đầu sư tử không thay đổi, dừng bước lại.
Người thú đầu sói cố gắng phân biệt mùi, bên trong đôi mắt loé lên một tia sáng.
Hắn khàn khàn chắc chắn nói:
- Ta ngửi thấy mùi của hai tên ăn trộm, ở ngay gần đây thôi.
- Thật sao?
Người thú đầu sư tử cau mày:
- Không phải bọn họ đang ở thành Huyền Vũ sao?
- Không rõ nữa, nhưng ta thực sự đã ngửi thấy mùi của hai người đó, sẽ không sai đâu.
Khuôn mặt của người thú đầu sói nghiêm túc nói.
- Dẫn đường.
Sắc mặt của người thú đầu sư tử trầm xuống.
Mũi của người thú đầu sói tiếp tục ngửi, nỗ lực phân biệt mùi độc nhất của Mễ Á và Hi Bối Kỳ từ trong mùi vị hỗn hợp.
Hai người rẽ trái rẽ phải ở trong ngõ hẻm, rồi dừng lại ở trước cửa nhà dân.
- Chính là ở bên trong này.
Người thú đầu sói nhìn căn nhà trước mặt, giơ tay lên xoa mũi, sử dụng năng lực trong thời gian dài, mũi sắp co rúm lại rồi.
Phanh...
Người thú đầu sư tử không một lời nói nhảm, trực tiếp một cước phá cửa rồi chạy vọt vào trong nhà.
Ở một góc trong căn nhà, Mễ Á đang tựa vào lòng của Hi Bối Kỳ, hai người cùng nhau mở mắt, sắc mặt các cô tái nhợt, đôi mắt tuyệt vọng và không cam tâm.
Đêm qua hai người thoát ra từ thành Huyền Vũ, thừa dịp đêm tối đã bay về thành Thánh Dương, tìm một căn phòng trống để khôi phục thể lực và năng lượng ám ảnh.
- Chết tiệt, âm hồn bất tán.
Bên trong đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ tràn đầy phẫn nộ.
Người thú đầu sư tử cắn răng nghiến lợi nói:
- Thật tốt, không ngờ đến các ngươi không ở thành Huyền Vũ, mà lại chạy đến chỗ này.
Người thú đầu sói cũng nghiến răng hung ác nói:
- Trốn ở chỗ này, mà để chúng ta ở ngoài thành Huyền Vũ đợi lâu như vậy.
- Hừ, đó là do các ngươi ngu ngốc.
Hi Bối Kỳ yêu kiều rên một tiếng.
Trạng thái cơ thể của cô không tốt, nhưng ngoài miệng cũng không buông tha người khác.
- Ngươi đi mau, đừng lo cho ta.
Mễ Á cắn răng, nhỏ giọng nói:
- Tình trạng bây giờ của ngươi, có thể chạy ra ngoài.
- Đừng nói những lời ngu ngốc nữa.
Hi Bối Kỳ trực tiếp đưa tay che lại đôi môi trắng bệch kia của Mễ Á.
- Chạy?
Người thú đầu sư tử cười tàn nhẫn:
- Nếu như hôm nay các ngươi không giao trứng Lôi Linh Thú ra đây, vậy thì chỗ nào cũng đừng mơ mà đi.
- Đáng tiếc.
Con ngươi màu vàng của Hi Bối Kỳ đảo một vòng.
Tay của cô vẫn đang che miệng của Mễ Á như cũ, nên không thể nhìn thấy ám chỉ trong mắt của cô.
- Đáng tiếc cái gì?
Người thú đầu sói cau mày.
Vẻ mặt của Hi Bối Kỳ đáng tiếc nói:
- Đáng tiếc là trứng Lôi Linh Thú mà các ngươi muốn, đã không còn trên người của chúng ta.
Người thú đầu sư tử lạnh lùng kêu một tiếng:
- Đừng hòng gạt chúng ta, lời nói dối thấp kém này ai sẽ tin chứ?
- Ngươi cũng không thử suy nghĩ, tại sao chúng tôi lại chật vật như thế này?
Hi Bối Kỳ thờ ơ nói.
Đúng vậy, không phải các cô đến thành Huyền Vũ sao?
Hiện tại, hai người với vẻ mặt tái nhợt trốn ở chỗ này, nhìn sơ qua trạng thái có vẻ không tốt.
- Có thể là do các ngươi đang giả vờ.
Người thú đầu sói bĩu môi nói.
- Giả vờ?
Hi Bối Kỳ dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn về phía hắn.
Khóe miệng của cô châm trọc:
- Sợ là ngươi không phải là kẻ ngốc, giả vờ thành như vậy có lợi ích gì sao?
- Để thuận tiện cho các ngươi bắt rồi giết sao?
Người thú đầu sói nghiến răng.
Thực ra trong lòng các người thú đã tin tưởng hơn một nửa, chỉ là trên mặt vẫn bất động như cũ.
Hai người nhìn nhau, bên trong ánh mắt đều xuất hiện sát khí.
Bọn hắn bị cô gái tai mèo và bé gái Ma Cà Rồng này làm lỡ một thời gian dài như vậy, không giết thì sao có thể hả giận được.
Mễ Á đưa tay lên kéo tay Hi Bối Kỳ xuống, miệng hít thở không khí.
Cô cắn răng yếu ớt nói:
- Ngươi mau đi đi, bọn hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.
Hi Bối Kỳ giương cánh ra, tốn sức ôm lấy Mễ Á, đôi mắt màu vàng mờ đi, biến thành đôi mắt màu đỏ máu.
- Ta sẽ không bỏ lại ngươi.
Cô hít sâu một hơi nói.
Hi Bối Kỳ và Mễ Á đã ở chung với nhau gần một năm nay, đã sớm xem đối phương là một nửa người thân rồi, làm sao có thể bỏ lại đối phương mà một mình chạy trốn được.
- Hôm nay ai cũng đừng hòng đi.
Người thú đầu sư tử hung ác nói.
Dưới chân hắn dùng sức mạnh, cơ thể như bay ra ngoài, đánh chưởng về phía Mễ Á.
- Mau tránh ra.
Mễ Á muốn hét to, chẳng qua là có lòng nhưng không có sức.
Hi Bối Kỳ ôm Mễ Á cố gắng tránh qua một bên, nguy hiểm lại càng thêm nguy hiểm né tránh chiêu thứ nhất của người thú sư tử.
Oanh!!
Bức tường bị một quyền đánh sập.
Người thú đầu soi thấy thế cũng ra tay, nếu như trì hoãn như thế, động tĩnh này rất có thể sẽ thu hút ba Đại thống lĩnh hoặc những cường giả khác đến.
- Hôm nay thật sự phải chết ở đây rồi sao?
Mễ Á khổ sở suy nghĩ.
Trong đầu của cô hiện lên dáng vẻ của em gái, còn có thể gặp lại không?
- Không tránh được rồi.
Đôi mắt đỏ ngầu của Hi Bối Kỳ hiện lên vẻ tuyệt vọng, thực sự không còn chút sức lực nào.
- Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.
Đột nhiên, một giọng nữ lạnh lùng vang lên bên ngoài bức tường sụp đổ.
- Ai?
Người thú đầu sư tử và người thú đầu sói sầm mặt lại.
- Cút.
Ngôn Băng lạnh nhạt nói.
Cô đang ẩn thân, dùng sức nâng bả đao trong tay lên, chặn lại nắm đấm của người thú đầu sư tử.
Ngải Lỵ Na cũng chặn lại đòn tấn công của người thú đầu sói, vẫn trong trạng thái ẩn thân.
- Người đâu?
Người thú đầu sư tử cau mày, không nhìn thấy kẻ địch đâu.
- Có hai người.
Người thú đầu sói thu lại móng vuốt, cẩn thận lùi lại hai bước.
Hắn ngửi thấy hai mùi vị xa lạ đang ở gần đây.
Hai người Mễ Á và Hi Bối Kỳ cũng biến sắc, biết là người của thành Huyền Vũ đến bắt hai cô.
Hi Bối Kỳ thấp giọng hỏi:
- Làm sao bây giờ?
- Trước tiên xem tình hình, đợi có cơ hội rồi chạy.
Mễ Á thở sâu, đang tích lũy năng lượng.
- Được.
Hi Bối Kỳ thấp giọng trả lời.
- Các ngươi là ai?
Người thú đầu sư tử nhìn chằm chằm bằng nửa mắt.
Hắn toàn lực để ý động tĩnh xung quanh, kẻ địch biết ẩn thân, điều đó khiến cho tóc gáy của hắn luôn dựng đứng, lo lắng sẽ bị tấn công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận