Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2066: Hồng Lập



Hồ Tiên mỉm cười mở miệng:

- Thì ra vị này chính là công chúa của vương quốc Tề Nhĩ Vô.

Cô đã sớm lưu ý đến Linh Vận, lúc trước bọn họ từng có vài đơn giao dịch lớn, nhưng đều là do thuộc hạ phụ trách, hôm nay là lần thứ hai hai người gặp mặt chính thức.

- Đúng là ta.

Linh Vận hất cằm lên nhìn về phía Hồ Tiên.

- Điện hạ là muốn ở đây chờ cha ngươi đến hay đi theo Tề Nhĩ Nạp bệ hạ đến Chủ Thành?

Hồ Tiên cười khẽ:

- Hoặc dựa theo kế hoạch ban đầu của điện hạ, đi du lịch Vệ Thành?

Linh Vận cau mày lại:

- Để ta suy nghĩ một chút...!

………..

Hồ Tiên nhắc nhở:

- Tốt hơn là Linh Vận điện hạ nên ra quyết định nhanh một chút, chuyến xe lửa cuối cùng của hôm nay sắp xuất phát rồi, nếu còn chần chừ thì chỉ có thể ngồi xe thú đến Chủ Thành.

Mấy ngày nay, xe lửa mới chế tạo xong đã được đưa vào sử dụng, hơn nữa còn gia tăng số chuyến đi để chuẩn bị cho việc kiến quốc, hiện tại xe lửa từ Thành Buôn Bán Sơn Hải đến Chủ Thành đã biến thành ba chuyến, sáng chiều tối mỗi buổi một chuyến.

Lăng Hương đề nghị:

- Linh Vận, ngươi theo ta đến Chủ Thành đi, đến lúc đó cha ngươi đến Chủ Thành thì hai người có thể gặp nhau mà.

- Thế cũng tốt.

Linh Vận quyết định.

Cô sẽ đến Chủ Thành trước, khi nào cha và mẹ đến Chủ Thành thì lại hội hợp.

Đáy mắt của Phượng Nhi hiện lên tia sáng, kết quả này còn tốt hơn đến Vệ Thành nhiều, nếu như đám người Hồng chấp sự không có ở Chủ Thành thì cô ta lại nghĩ biện pháp đến Vệ Thành nhìn.

Hồ Tiên nghe vậy quay đầu dặn dò:

- Tiểu Lan, ngươi đi chuẩn bị vé xe lửa.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan lên tiếng.

Cô nhìn về phía đoàn người Phó Kỵ Sĩ Trưởng, sau khi xác định số người thì mới đi về phía cửa sổ bán vé.

Hơn mười phút sau, Linh Vận và đoàn người Phó Kỵ Sĩ Trưởng đều lấy được vé xe lửa, hơn nữa còn là miễn phí.

Trong đại sảnh vang lên âm thanh nhắc nhở của nhân viên soát vé:

- Xin tất cả lữ khách chú ý, ai mua vé xe lửa đến Vệ Thành Số Một, Chủ Thành thì hãy tiến lên, hiện tại bắt đầu soát vé...

Hồ Tiên giơ tay vẫy chào:

- Bắt đầu soát vé rồi, các vị lên đường thôi.

- Các hạ không cùng đi Chủ Thành sao?

Tề Nhĩ Nạp thuận miệng hỏi.

Hồ Tiên mỉm cười nói:

- Còn rất nhiều vị khách mới đến cần ta tiếp đãi, tạm thời không đi được, nhưng mà ta đã sắp xế nhân viên công tác dẫn đường các ngươi rồi.

- Vậy được rồi.

Tề Nhĩ Nạp lý giải gật đầu.

Lăng Hương đột nhiên hỏi:

- Hồ Tiên các hạ, Lan Đế có ở Chủ Thành sao?

- Ồ, ngươi quen biết Lan Đế sao?

Trên mặt Hồ Tiên lộ ra cảm xúc kinh ngạc.

Lăng Hương thanh thúy nói:

- Ừ đúng rồi, ta muốn tìm cô ấy ôn chuyện một chút.

- Lan Đế đã ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, hiện nay không có ở trong thành.

Hồ Tiên lắc đầu nói.

Nhóm của Lan Đế và Hổ Tây đang đi phát thiệp mời đến mỗi vương quốc lớn, đến bây giờ còn chưa trở về.

- Vậy được rồi.

Lăng Hương tiếc nuối thở dài.

Đoàn người không dừng lại nữa, đi theo nhân viên tiếp đãi đến cửa soát vé.

Hồ Tiên nhìn đoàn người vào cửa soát vé, sau khi không nhìn thấy bóng dáng nữa thì nụ cười trên mặt mới biến mất.

Hôm nay, cô đã tiếp đãi rất nhiều vương thất, quý tộc, cười nhiều đến mức khóe miệng sắp cứng đờ rồi.

Vệ Ấu Lan dịu dàng hỏi:

- Đại nhân có cần nghỉ ngơi một chút không?

Hồ Tiên vén tóc mai ra sau lỗ tai, nhàn nhạt nói:

- Không cần, người của vương quốc Hồng Nham đến rồi, chúng ta đi nghênh tiếp thôi.

Hai mắt của Vệ Ấu Lan trợn tròn, nhẹ giọng nói:

- Nếu ta nhớ không lầm thì vương quốc Hồng Nham là nơi mà Tân Tây các hạ từng ở lại một thời gian.



Hồ Tiên liếc hầu gái một cái, khẽ cười nói:

- Trí nhớ của ngươi rất tốt.

Vệ Ấu Lan nhỏ giọng nói:

- Đại nhân Thấm Lan nói quá rồi, đã là hầu gái chiến đấu thì trí nhớ phải tốt mới được.

- Ừm, rất tốt.

Hồ Tiên giơ tay véo má của tiểu hầu gái, hiều dịu nói:

- Tân Tây ở vương quốc Hồng Nham không có bại lộ thực lực của bản thân, cho nên chỉ cần đối đãi bọn họ như khách bình thường là được.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người cất bước đi về phía đại sảnh trạm xe lửa, nhìn thấy nhân viên tiếp đãi an bài trước đó đã trò chuyện với người của vương quốc Hồng Nham.

Vương quốc Hồng Nham tới mười hai người, quốc vương không có mặt, người tới là Đại Vương Tử.

Đại Vương Tử vương quốc Hồng Nham tên là Hồng Lập, hắn là một vị cường giả cấp 8, khuôn mặt chữ điền, hàng lông mày rậm và một mái tóc nâu đen dài, thân hình cao một mét tám và cơ bắp đầy người cho người ta một cảm giác rất áp bách.

- Hiện tại không đi Chủ Thành sao?

Hồng Lập cau mày lại.

Hắn vừa bước xuống xe lửa thì bụng khó chịu nên phải đi vệ sinh, cũng vì vậy mà làm lỡ thời gian, không thể bắt kịp chuyến xe lửa cuối cùng đến Chủ Thành.

Nhân viên công tác giải thích:

- Điện hạ, chuyến xe lửa đến Chủ Thành ngày hôm nay đã không có, chỉ có thể đợi đến sáng mai thôi.

Hồng Lập lạnh mặt nói:

- Cho nên phải chúng ta ở chỗ này chờ cả một đêm à?

Kỵ Sĩ hộ vệ đi theo lạnh lùng nói:

- Đúng vậy, các ngươi tính toán sắp xếp thế nào đây, chẳng lẽ muốn điện hạ chúng ta đợi ở chỗ này?

Nhân viên công tác cười xòa nói:

- Không phải, chúng ta đã sắp xếp phòng ở Trung tâm Huyền Vũ cho mọi người rồi, các vị có thể ở đó một đêm, ngày mai lại đi xe lửa đến Chủ Thành.

Hồng Lập cao ngạo nói:

- Như vậy quá lãng phí thời gian, ta không chấp nhận sắp xếp này.

- Cái này...



Nhân viên công tác lộ ra vẻ mặt khó xử.

Chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của hắn, trước đó hắn đã sắp xếp xe lửa xong xuôi rồi, là do những người trước mắt này quá dông dài mới không bắt kịp lửa.

- Vậy các hạ hi vọng chúng ta sắp xếp thế nào?

Hồ Tiên cất bước đi tới, đôi mắt màu đỏ rực bình tĩnh nhìn Hồng Lập.

Nam nhân viên thở phào một hơi, vội vàng hành lễ với Hồ Tiên:

- Hồ Tiên đại nhân.

Hồng Lập nhìn cô gái đuôi hồ ly, sửng sốt trước vẻ đẹp của nàng, nhất thời nhìn đến thất thần.

- Điện hạ?

Kỵ Sĩ đi theo không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

Hồng Lập phục hồi tinh thần lại, lúc này ánh mắt nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly trở nên nóng rực, lên tiếng khen ngợi:

- Hồ Tiên à, đúng là một cái tên rất hay, đúng là như tiên.

Đáy mắt của Hồ Tiên hiện lên vẻ chán ghét, bình thản nói:

- Các hạ có gì không hài lòng về sắp xếp của thuộc hạ ta?

Hồng Lập nhếch miệng cười, lắc đầu nói:

- Dĩ nhiên không phải rồi, chẳng qua là ta cảm thấy không nên lãng phí thời gian ở chỗ này, sớm đến Chủ Thành bái phỏng thành chủ các ngươi vẫn tốt hơn.

Lần này, hắn tới thành Huyền Vũ có hai mục đích, một là tham gia đại điển kiến quốc, hai là do thám thực lực của vương quốc Huyền Vũ.

Hồ Tiên lạnh nhạt nói:

- Chuyện này các hạ không cần sốt ruột, mấy ngày nay thành chủ đại nhân của chúng ta rất bận, không rảnh gặp mặt bất cứ ai, khi nào bắt đầu đại điển kiến quốc thì mọi người có thể gặp được.

- Ra là vậy, là ta quá gấp gáp rồi.

Hồng Lập hơi nhíu mày, khiến người ta không thể nhìn ra hắn đang vui hay giận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận