Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1242: Bán Kiếm Lời



-...

Mậu Đạt vắt tay lên trán, thở dài thật mạnh. Bọn họ sợ nếu còn ngốc ở trong đó thêm chút nữa, sẽ gặp đả kích còn lớn hơn.

- Đáng giận, tiệm quần áo này là hắc điếm sao? Tại sao quần áo trong đó đều đắt như vậy?

Đại Tề mở miệng mắng to.

- Nhưng quần áo nơi đó rất đẹp, sờ chất vải còn cực kỳ mềm mại.

Kha Đạt Lạp ôm lễ phục nói

- Đẹp có ích lợi gì? Chúng ta đâu phải quý tộc, cũng không phải loại người ngày ngày tham gia yến hội.

Đại Tề tức giận nói.

- Đừng làm loạn nữa, lần này chỉ cần chúng ta trở về, khẳng định có thể kiếm được một đống tiền lớn, về sau cũng nên mua vài bộ lễ phục như vậy.

Mậu Đạt trầm giọng nói.

Vì sao bọn họ quyết tâm rời bến? Mạo hiểm ư? Không! Mọi việc đều vì tài phú.

- Đúng nha, chúng ta sắp phát tài rồi.

Đại Tề nhếch miệng cười.

Chỉ cần ghi chép lại đường hàng hải này, bọn họ có thể cuồn cuộn không ngừng kiếm được tài phú.

Dựa vào sự chênh lệch giá hàng hoá giữa hai bên, chỉ trong một chuyến đi, bọn họ có thể kiếm được số tiền khổng lồ mà những người khác có kiếm vài đời cũng không được.

- Đúng vậy, trước tiên phải đi xem ở nơi này thiếu cái gì, rồi lại ngẫm xem bên kia của chúng ta thiếu cái gì.

Mậu Đạt quét qua những cửa hàng chung quanh.

- Lễ phục thì không cần, chúng quá quý giá, hơn nữa mang về cũng không nhất định sẽ có người mua.

Đại Tề chửi bậy.

Đẹp là đẹp, nhưng đắt quá, nếu mua về bọn họ không kiếm được là bao.

- Đội trưởng, hiện tại còn quá sớm để nghĩ tới chuyện này.

Kha Đa Lạp nhắc nhở:

- Cái người xuyên qua kênh Sương Mù kia, sợ rằng đã tiết lộ không ít bí mật về tình huống đại lục chúng ta.

- Đúng vậy, nếu người bên này biết bên kia chúng ta thiếu cái gì, khẳng định sẽ tăng giá.

Sắc mặt Đại Tề trở nên khó coi.

Tăng giá cũng có nghĩa là kiếm được ít hơn, một ít giá chênh lệch lại có thể ảnh hưởng tới mười hoặc hai mươi lần.

- Đừng lo lắng, nói không chừng người kia là kẻ lừa đảo.

Mậu Đạt không chút thay đổi, nói:

- Cho dù thật, cũng chẳng sao, chúng ta có thể hợp tác với đối phương.

- Đúng vậy, khẳng định người kia phải đi về, nếu không hợp vậy thì...

Đại Tề cười âm hiểm.

Nếu không hợp, vậy thì cứ vĩnh viễn ở lại bên này đi.

Thậm chí, bọn họ có thể tìm một cơ hội diệt trừ đối phương, như vậy tuyến hàng hải này sẽ bí mật tuyệt đối.

- Trở về lại nói sau. Đừng bàn bạc ở đây coi chừng có người khác biết.

Mậu Đạt nhắc nhở.

- Yên tâm, chúng ta có kinh nghiệm.

Đại Tề nhún nhún vai.

Bọn họ đã lừa gạt không ít những binh sĩ trên đảo nhỏ khác, mỗi lần như vậy đều buôn bán lời được một số tiền rất lớn.

Nếu không nghĩ muốn mua một tước vị quý tộc, mấy người bọn họ đã sớm quay về đất liền hưởng phúc rồi, làm sao còn phải ra biển mạo hiểm nữa.

- Tách ra hỏi thăm, nhớ rõ, phải hỏi được thật nhiều những thứ giá rẻ.

Mậu Đạt phân phó:

- Sau khi xong việc phải nhanh trở về tắm rửa.

- Hiểu được.

Hai người gật đầu.

Mấy người tách ra đi các nơi khác nhau. Chỉ thấy trên mặt đất cuộn lên một chút tro bụi, lập tức đã không còn một bóng người.

Ny Cát Sa vẫn bảo trì trạng thái ẩn thân, trên tay cô không ngừng ghi chép nội dung mấy người kia vừa nói: muốn tìm hàng hoá để bán ra kiếm chênh lệch giữa hai nơi…Ái chà… Ý tưởng rất thú vị...

Bọn họ không biết thân phận của Bạch Sương, còn muốn uy hiếp cô ấy, rồi tìm cách hợp tác lừa gạt chúng ta... Thuộc loại người thấy tiền là sáng mắt, nhưng có thể thử dùng tiền thu mua…

Đánh giá: độ nguy hại thấp, nhưng phải liên tục theo dõi.

Mỗi lần làm nhiệm vụ giám sát, nhất định phải có báo cáo đánh giá.

Sau đó mang cho người chuyên nghiệp sửa sang lại nội dung trên đó, tiếp theo lại phân tích phỏng đoán, những nội dung có giá trị sẽ được theo dõi lâu dài.

- Phái người tách ra đi theo xem bọn họ coi trọng loại vật phẩm gì.

Ny Cát Sa viết ra một mệnh lệnh, giao cho bộ hạ mang đi.

Cô biết Mục Lương đại nhân đã tính toán muốn xuyên qua kênh Sương Mù đi tới đầu bên kia, như vậy chắc chắn phải nắm được những vật phẩm dễ kiếm tiền của bên đó, rồi triển khai sản xuất hàng loạt, làm như vậy mới kiếm được thật nhiều tinh thạch hung thú.

- Vâng.

Rất nhanh đã có người đi theo.

………….

Tam Tinh Lâu, trong đại sảnh tiếp đãi ở tầng một.

Mậu Đạt, Đại Tề và Kha Đa Lạp liên tục đi qua đi lại, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra đường phố bên ngoài.

Đại Tề nhếch miệng, nóng nảy nói:

- Trời sắp tối tới nơi rồi, tại sao vẫn chưa có người tới đón chúng ta nữa?

- Đúng vậy, chẳng lẽ nữ nhân nửa người thú kia lừa gạt chúng ta?

Kha Đa Lạp đột nhiên trở nên căng thẳng.

Hắn sờ soạng quần áo trên người, phải mất năm trăm đồng Huyền Vũ hắn mới mua được, nếu như không thể tham gia yến hội thì coi như là mất trắng số tiền kia.

- Chắc không đâu, chờ thêm một chút nữa đi.

Mậu Đạt đen mặt nói.

- Hứ ~~~

Sau quầy, Tiểu Bội đảo mắt một vòng rồi thì thầm trong miệng cái gì đó.

Lộc cộc lộc cộc ~~~

Lợn Tám Răng Nanh kéo xe ngựa dừng lại bên ngoài Tam Tinh Lâu, Ny Cát Sa bước xuống xe.

Trong đại sảnh tiếp đãi, bọn người Mậu Đạt chấn động tinh thần.

- Tới rồi!!

Đại Tề nhếch miệng nở nụ cười, vội vã chạy ra bên ngoài.

Kha Đa Lạp lay Mậu Đạt dậy rồi vội vàng đuổi theo.

- A nè, tiểu tử thúi, ta còn chưa có đi đâu!

Mậu Đạt nhổ một bãi nước miếng, hùng hùng hổ hổ đuổi theo.

-.... Đáng ghét, một đám mất vệ sinh.

Tiểu Bội tức giận tới mức nghiến răng, đứng lên đi tìm cây lau nhà.

Bên ngoài Tam Tinh Lâu, Ny Cát Sa còn chưa kịp lên tiếng thì ba người Mậu Đạt đã chạy lại gần.

Mậu Đạt dừng bước, hắng giọng một cái, ra vẻ thân sĩ hỏi:

- Quý cô xinh đẹp, ngươi tới đón chúng ta đi tham gia yến hội đúng không?

- Đúng vậy, lên xe đi.

Ny Cát Sa lườm ba người một cái, nghiêng người ra hiệu.

- Tốt, tốt!

Mậu Đạt hào hứng bước lên xe.

Đại Tề và Kha Đa Lạp đi theo, tò mò dò xét bố trí trong thùng xe.

- Xuất phát.

Ny Cát Sa ngồi bên ngoài thùng xe, lạnh nhạt nói:

- Tốc độ nhanh nhất trở về khu Trung Ương.

Từ Phố Buôn Bán đến Nội Thành khu Trung Ương, với tốc độ của xe ngựa thì nhanh nhất cũng phải mất gần ba giờ đồng hồ.

- Vâng.

Người lái xe vung dây cương trong tay, điều khiển Lợn Tám Răng Nanh nhanh chóng chạy tới trước.

Trong xe, ba người Mậu Đạt kích động không thôi, thấp giọng trò chuyện với nhau.

- Hai người các ngươi nhớ cho kỹ, khi vào yến hội nhất định phải bảo trì tư thái chững chạc, không được làm mất thể diện.

Mậu Đạt mặt nghiêm túc dặn dò.

- Đúng vậy, như thế mới có thể thăm dò được nhiều tin tức.

Đại Tề xụ mặt gật đầu.

Sắc trời bắt đầu tối, Lợn Tám Răng Nanh lôi kéo xe ngựa chạy vào Nội Thành, đi thẳng tới Trung Ương.

- Nơi này thật phồn hoa ~~~

Bọn người Mậu Đạt bám vào bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc ở Nội Thành.

- Còn phồn hoa hơn cả vương quốc Thiết Lan.....

Kha Đa Lạp há to mồm nhìn một loạt phòng ốc và đường đi ngay hàng thẳng lối, trong lòng chấn động cực kỳ.

Vương quốc Thiết Lan là nơi hắn lớn lên, đồng thời cũng là một trong những vương quốc thịnh vượng nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận