Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3490: Vận Mệnh Tiên Thảo. (1 càng ). (length: 8505)

Nhã Nhân mắt lộ vẻ phiền muộn, thở dài nói: "Đó là Vận Mệnh Tiên Thảo."
"Vận Mệnh Tiên Thảo?"
Mục Lương ánh mắt lóe lên, đối với Vận Mệnh Tiên Thảo thật sự cảm thấy hứng thú.
Nhã Nhân gật đầu nói: "Đúng vậy, ta cần rất nhiều Sinh Mệnh Tiên Nguyên để tưới cho Vận Mệnh Tiên Thảo."
Linh Nhi chớp đôi mắt vàng óng hỏi: "Chúng ta có thể nhìn Vận Mệnh Tiên Thảo không?"
"Không được."
Nhã Nhân trực tiếp lắc đầu từ chối.
Vận Mệnh Tiên Thảo là Vĩnh Hằng Chi Chủ để lại, là một gốc tiên thảo tương đối đặc biệt trong rất nhiều tiên thảo tư nhân ở vườn hoa.
"Vậy thôi vậy."
Mục Lương thu tầm mắt lại.
"Ta muốn 100 phần Sinh Mệnh Tiên Nguyên, dùng tinh hạch thanh toán."
Nhã Nhân nhắc lại một lần.
"Không bán."
Mục Lương cũng dứt khoát từ chối.
"Vì sao?"
Nhã Nhân cau mày.
"Không có vì sao."
Mục Lương thản nhiên nói.
Nhã Nhân lặng lẽ nghiến răng, nói: "Cũng bởi vì ta không cho ngươi xem Vận Mệnh Tiên Thảo?"
"Không có hứng thú."
Mục Lương nhạt nhẽo nói.
"Đi theo ta."
Nhã Nhân hít sâu, đứng dậy liếc nhìn người đàn ông một cái. Mục Lương hơi nhíu mày, im lặng đứng dậy đuổi theo.
"...Đại nhân, có muốn thả ta trước không?"
Ngu Mộng thăm dò hỏi.
"Một cái giá, hai người mười vạn thượng phẩm tinh hạch."
Mục Lương tùy tiện nói.
Nhã Nhân hờ hững nói: "Ta không cần nữa, ngươi mang đi đi."
"Đường chủ, không muốn mà."
Ngu Mộng ồn ào lên.
"Quá mắc."
Nhã Nhân cũng không quay đầu lại khoát tay.
"Đại nhân, rẻ một chút đi."
Ngu Mộng một bộ dáng vẻ hoài nghi nhân sinh.
Nàng và Tiếu Nhiên tốt xấu gì cũng là cường giả Tiên cảnh, làm sao mà tiền chuộc mười vạn Thượng Phẩm Linh Thạch cũng thấy đắt. Mục Lương tùy tiện nói: "Ngươi không muốn, ta đây liền luyện thành khôi lỗi, sau này làm khôi lỗi hộ vệ cho ta."
"Đại nhân, không cần luyện chế thành khôi lỗi ta cũng có thể làm hộ vệ."
Tiếu Nhiên ngữ khí nhạt nhẽo nói. Ngu Mộng càng thêm hoài nghi cuộc đời, phảng phất mất hết sức lực nằm dài trên mặt đất.
Nhã Nhân buồn cười nói: "Đùa thôi, mười vạn Thượng Phẩm Linh Thạch phải không, bọn họ tự mình có thể lấy ra cho ngươi."
"Đúng đấy."
Ngu Mộng nhất thời tỉnh táo lại.
Mục Lương nghe vậy giơ tay lên cách không một trảo, ràng buộc Ngu Mộng và Tiếu Nhiên biến mất, hai người khôi phục tự do hành động.
"Chuẩn bị xong mười vạn Thượng Phẩm Linh Thạch."
Mục Lương quay đầu liếc hai người.
"Vâng."
Ngu Mộng đáp lời.
"Là mỗi người mười vạn."
Linh Nhi cải chính nói.
"Hả?"
Ngu Mộng trừng lớn đôi mắt đẹp.
"Có vấn đề gì sao?"
Linh Nhi đôi mắt đẹp híp lại.
Tiếu Nhiên và Ngu Mộng yết hầu giật giật, gật đầu lia lịa nói: "Không thành vấn đề."
Hi Nguyệt chớp đôi mắt đẹp, dễ dàng như vậy mà kiếm được hai trăm ngàn Thượng Phẩm Linh Thạch sao?
"Rất tốt."
Linh Nhi hài lòng, kéo tay Mục Lương đuổi theo bước chân Nhã Nhân đi vào phía sau Vĩnh Hằng Đường.
Nội đường Vĩnh Hằng tự thành một không gian, vườn hoa tư nhân của Vĩnh Hằng Chi Chủ cũng ở bên trong, chỉ là Nhã Nhân không đưa Mục Lương vào vườn hoa. Nhã Nhân xuyên qua một thông đạo sâu dài, hướng lối vào vườn hoa đi tới.
Lối vào vườn hoa là một cánh cổng kim loại màu vàng đậm vừa dày vừa nặng, chiều cao vượt quá sáu mét, là cửa lớn kiểu hai cánh. Nhã Nhân dừng bước, nghiêng đầu ra hiệu: "Các ngươi ở chỗ này chờ ta."
"Được."
Mục Lương đáp.
Nhã Nhân đẩy cánh cổng kim loại ra, hiện ra một con đường nhỏ bằng đá cuội, còn có thể nhìn thấy hai bên trồng đầy các loại hoa cỏ cây cối. Nàng hướng vào sâu bên trong đường đá đi tới, rất nhanh thân ảnh đã bị hoa cỏ cây cối che khuất.
Linh Nhi chớp đôi mắt đẹp nói: "Cha, ta có thể cảm nhận được bên trong có rất nhiều tiên thảo quý hiếm."
"Ta cũng cảm nhận được."
Mục Lương ánh mắt lóe lên, trong lòng có chút ngứa ngáy, nếu có thể thuần hóa toàn bộ tiên thảo trong vườn hoa thì tốt biết bao. Linh Nhi đề nghị: "Cha, có muốn vào xem không?"
"Thôi, rồi sẽ có cơ hội vào."
Mục Lương trấn an nói.
"Vâng."
Linh Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Không lâu sau, Nhã Nhân ôm một chậu tiên thảo cao khoảng nửa người trở về.
Đó là một gốc tiên thảo toàn thân màu xanh biếc, lá dài mảnh như lá lan, mặt lá có những đường vân nhỏ, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh biếc.
"Nhìn đi."
Nhã Nhân ra hiệu nói.
"Vận Mệnh Tiên Thảo, nhìn sao mà cứ như cỏ dại ven đường."
Linh Nhi bình luận.
Nhã Nhân nghe vậy trừng cô nàng Tinh Linh một cái, giải thích: "Nó bị bệnh, cần được chữa trị."
"Chỉ cần Sinh Mệnh Tiên Nguyên mới cứu được nó."
"Đúng vậy."
Nhã Nhân đáp lời.
Vận Mệnh Tiên Thảo là do Vĩnh Hằng Chi Chủ trồng.
"Ta kiểm tra một chút."
Mục Lương nói đưa tay ra.
Nhã Nhân cau mày, do dự một chút vẫn không từ chối.
Khi tay Mục Lương chạm vào lá của Vận Mệnh Tiên Thảo, trong đầu vang lên giọng nói của hệ thống: "Kiểm tra thấy có thể thuần dưỡng sinh mệnh, có thuần dưỡng không?"
Mục Lương ánh mắt lóe lên, trong đầu trả lời: "Tạm thời không thuần dưỡng."
"Thế nào rồi?"
Nhã Nhân khẩn trương hỏi.
Mục Lương mặt không đổi sắc nói: "Ta có thể cứu sống nó."
"Thật sao?"
Nhã Nhân kinh ngạc hỏi: "Cách gì?"
"Ta có thể cứu, nhưng cái giá ngươi phải trả có hơi lớn."
Mục Lương lắc đầu nói.
"Trả giá gì?"
Nhã Nhân nhíu mày.
"Tạm thời không thể nói, ngươi nghĩ kỹ rồi hãy nói."
Mục Lương thản nhiên nói. Nhã Nhân do dự một hồi, cắn răng nghĩ thầm: "Cứu."
Mục Lương tay lại sờ lên Vận Mệnh Tiên Thảo, trong đầu vang lên giọng hệ thống: "Kiểm tra đo lường đến có thể thuần dưỡng sinh mệnh, có thuần dưỡng không?"
Hắn trong đầu đáp lời: "Thuần dưỡng."
"Keng! Sinh mệnh cấp 17 'Vận Mệnh Tiên Thảo' đang thuần dưỡng..."
Gợi ý của hệ thống lại vang lên. Đồng tử của Mục Lương co lại, Vận Mệnh Tiên Thảo lại là cấp bậc Chân Tiên cảnh.
"Keng! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, 'Vận Mệnh Tiên Thảo' thuần dưỡng thành công."
Gợi ý của hệ thống tiếp tục vang lên.
"Keng! Có kế thừa thiên phú của 'Vận Mệnh Tiên Thảo': Lực lượng Vận Mệnh Pháp Tắc không?"
"Kế thừa."
Mục Lương đáp lời trong đầu câu hỏi của hệ thống.
"Keng! Lực lượng Vận Mệnh Pháp Tắc đang biến đổi... Đang thích ứng... Truyền thừa hoàn tất."
Giọng của hệ thống vẫn không chút cảm xúc. Nội tâm Mục Lương chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Nhã Nhân.
Cùng lúc đó, Vận Mệnh Tiên Thảo như hồi xuân, những chiếc lá rũ xuống ban đầu đều đứng thẳng lên, mặt lá có thêm những đường vân màu vàng kim sáng bóng, phát ra ánh sáng mạnh mẽ gấp mười lần.
Môi đỏ của Nhã Nhân hơi hé ra, sắc mặt biến đổi lớn, đồng thời khí tức của bản thân tăng lên nhanh chóng, trong khoảnh khắc đã đột phá lên Chân Tiên cảnh, cả người tỏa ra khí tức Vận Mệnh Pháp Tắc.
"Ngươi làm gì vậy?"
Nàng kinh ngạc nhìn Mục Lương.
"... Ngươi chính là Vận Mệnh Tiên Thảo, đây là bản thể của ngươi."
Mục Lương khẽ nhếch môi, giọng nói đầy chắc chắn. Sau khi hắn thành công thuần dưỡng Vận Mệnh Tiên Thảo, liền phát hiện Nhã Nhân có mối liên hệ với Vận Mệnh Tiên Thảo, hai người vốn là một thể.
Mục Lương rất nhanh đã hiểu, Vận Mệnh Tiên Thảo xảy ra vấn đề, nên thực lực của Nhã Nhân mới là Tiên cảnh viên mãn, kỳ thực trước khi bị thương nàng có thực lực Chân Tiên cảnh.
"Sao ngươi biết?"
Nhã Nhân biến sắc.
Mục Lương bình thản nói: "Ta đoán."
"Rốt cuộc ngươi đã làm gì?"
Nhã Nhân nghiến răng nhìn Mục Lương, nhưng lại không hận nổi hắn. Mục Lương có chút xấu hổ, hắn chỉ muốn thuần dưỡng Vận Mệnh Tiên Thảo, không ngờ lại thuần dưỡng cả Nhã Nhân.
Hắn lộ vẻ tự nhiên nói: "Ta làm gì không quan trọng, nhưng ta đã chữa lành Vận Mệnh Tiên Thảo giúp ngươi."
"Thật vậy sao, vậy tại sao ta có cảm giác không thể từ chối đối với ngươi?"
Nhã Nhân hít sâu nói.
"Có lẽ, là ta quá đẹp trai?"
Mục Lương cười ha hả.
"... "
Nhã Nhân hít sâu, đè nén cái cảm giác kỳ lạ trong lòng. Nàng giơ tay chỉ ra phía ngoài, nói: "Bây giờ, mời các ngươi rời đi."
Mục Lương hơi nhíu mày, vui vẻ xoay người rời đi, đến Tiên Giới cây thuần dưỡng đầu tiên lại là Chân Tiên cảnh, trong lòng đương nhiên rất tốt. Ps: «1 chương»: Đang code phần 2....
Bạn cần đăng nhập để bình luận