Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 190: Anh Ấy Không Có Kỳ Thị Chúng Ta

Cô ngẩng đầu nhìn thấy Man Thú càng ngày càng gần, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta có thể dễ dàng đột nhập vào đại lao cứu người đi ra, cũng toàn bộ là nhờ vào nó hấp dẫn cao tầng của thành Thánh Dương.
Dựa vào thời gian bình thường, địa lao ít nhất sẽ có một hoặc hai cường giả cấp 5 canh giữ.
Nhưng, ngày hôm nay tuy nhiên cũng nhận được mệnh lệnh ra ngoài cửa phòng hộ.
- Không phải, chờ ta... Để cho ta bình tĩnh chút.
Ngôn Băng không phản ứng kịp, giơ tay lên ý bảo trước tiên không cần nói nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Man Thú Hoang Cổ, tiếp đó quay đầu nhìn về phía thành Thánh Dương, cuối cùng lại nhìn về phía hai cô gái đang đứng bên cạnh.
- Nếu như ta không hiểu lầm ý là các ngươi dụ con Man Thú Hoang Cổ tới đây?
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngôn Băng lạnh lùng có chút lưỡng lự, không quá tin tưởng.
- Không phải chúng ta tới, là chúng ta ngồi nó tới đây.
Ngải Lỵ Na cười dịu dàng nói.
Hiện tại, cô rất thích nhìn thấy nét đẹp lạnh lùng của Ngôn Băng, vẻ mặt kinh ngạc lại khó có thể diễn tả, giống như đang khiếp sợ.
Bây giờ, Ngải Lỵ Na đã hoàn toàn lý giải được cách làm lúc trước của Ly Nguyệt, thì ra đã quen nhìn vẻ giật mình của người khác, như thế còn có vẻ rất thích thú.
- Cưỡi?
Ngôn Băng khó tả giơ tay lên trán.
Chỉ mới tách ra một khoảng thời gian ngắn, thế mà mấy người bạn của mình đã lợi hại như vậy rồi sao?
- Hãy ngồi cho vững vào, đã đến lúc chúng ta về nhà rồi.
Ly Nguyệt nhắc nhở.
Ngôn Băng nghe vậy, hai tay vội vã ghì chặt vào lưng kỳ nhông khổng lồ.
Sau đó, ánh mắt của cô kinh ngạc, khi nhìn thấy nó đang bắt đầu leo lên Man Thú Hoang Cổ.
Ngôn Băng dừng lại một hồi, mới hỏi:
- Bây giờ chúng ta sẽ ngồi trên lưng Man Thú Hoang Cổ sao?
- Đúng.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
Trong chốc lát, Kỳ Nhông Ba Màu leo lên phía sau lưng Rùa Đen, lại leo trên thành tường.
- Đã đến thành Huyền Vũ rồi.
Ly Nguyệt ôm hộp gỗ nhỏ, từ trên người kỳ nhông khổng lồ leo xuống.
Cô đã cứu bạn của mình trở về, lúc này mới cảm thấy toàn thân được thả lỏng.
- Phía sau lưng Man Thú Hoang Cổ lại có một tòa thành.
Ngôn Băng cũng leo xuống từ trên lưng nó.
Cô khiếp sợ nhìn toàn bộ cảnh vật trước mắt mình, tất cả căn phòng trên đường phố đều được sắp xếp chỉnh tề, phía đối điện còn có một gốc cây đại thụ rất cao lớn.
- Lúc đầu ta mới tới đây, cũng bị hoảng sợ như thế.
Ngải Lỵ Na vác một bó giấy da thú, đứng ở bên cạnh hai người.
- Hử! Ngươi là ai?
Vệ Cảnh nghiêm khắc hô to tiếng, tay cầm trường mâu mang theo một nhóm người chạy như điên qua đây.
Hắn tiễn Lý Nhị Cốt rời đi, sau đó bắt đầu phụ trách tuần tra tường thành, lúc này, mới tuần tra được phân nửa thì đã phát hiện một cô gái lạ mặt.
- Ta làm sao bây giờ?
Ngôn Băng giơ tay lên che mặt lại.
Cô nhìn hai cô gái đang ẩn thân kia, chỉ có thể dựa vào năng lực Thám Tử của chính mình, đại khái cảm nhận được vị trí của hai người.
- Cho ngươi.
Từ trong túi Ngải Lỵ Na rút ra một cái khăn đưa cho cô ấy che mặt, nhét vào trong bàn tay Ngôn Băng.
Ngôn Băng cầm lấy khăn để che đi gương mặt của mình, miễn sao đừng để bại lộ thân phận của mình.
- Yên tâm, giao cho chúng ta xử lý!
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
Cô từ bên trong khôi giáp móc ra một tấm thẻ thân phận.
Thẻ thân phận chính là linh khí sơ cấp do Mục Lương chế tạo, dùng miếng vảy Băng Minh Xà để chế tạo, mang trên người sẽ có cảm giác hơi lạnh.
Hưu!
Ly Nguyệt đưa thẻ thân phận ném qua hướng Vệ Cảnh, tấm thẻ lộ ra ở giữa không trung.
- Di?
Vệ Cảnh nhanh mắt nhìn thấy tấm thẻ, hai tay vội vã tiếp nhận thẻ thân phận.
Hắn nhìn thấy thẻ thân phận phía trên có để hai chữ U Linh, cùng với mặt khác có hai chữ Huyền Vũ.
- Cơ quan U linh.
Vệ Cảnh biết tấm thẻ cơ quan ấy.
Dù sao, lúc trước bọn họ học một số bài học, cộng thêm một số mệnh lệnh cũng là người của U Linh truyền đạt.
Trải qua những ngày tiếp xúc, bây giờ Vệ Cảnh biết cơ quan U linh chính là Ám Vệ lệ thuộc trực tiếp thành chủ đại nhân, khác với Thành Phòng Quân bọn họ, là một sự tồn tại cấp cao hơn.
- Đều dừng lại!
Vệ Cảnh giơ tay lên bảo các thuộc hạ dừng lại.
- Đi thôi.
Ly Nguyệt lạnh lùng nói.
Cô mang theo Ngôn Băng đi đến đường ở trên thành, sẵn cầm lấy thẻ thân phận trên tay Vệ Cảnh.
- Một ít lời không thể nói lung tung.
Ngải Lỵ Na nhắc nhở một câu.
Bộ Đội Đặc Chủng U Linh là phải giữ bí mật, không thể bại lộ trong mắt mọi người.
- Đã hiểu.
Vệ Cảnh vội vàng gật đầu.
Hắn hiểu được U Linh đại biểu cho vô ảnh vô tung tích, không phải bọn họ có thể tìm kiếm mà thấy được, tốt nhất là làm bộ như không biết cái gì.
Hai cô gái mang theo Ngôn Băng đi từ dưới tường thành lên tới Phố Buôn Bán.
Ly Nguyệt nhìn thấy Nguyệt Phi Nhan đang an bài chỗ ở cho mọi người.
Cô tiến lên hỏi:
- Hiện tại Mục Lương đang ở nơi nào?
- Ai!
Nguyệt Phi Nhan đột nhiên nghe tiếng ở phía sau liền hoảng sợ.
Cô liếc mắt nhìn phía sau, đã thấy một thiếu nữ có khuôn mặt rất xa lạ.
- Mục Lương đã trở về Khu vực trung ương.
Nguyệt Phi Nhan tức giận.
Cô không cần nghĩ cũng biết là ai đang ẩn thân, mỗi ngày ít nhất sẽ bị Ly Nguyệt ẩn thân hù một lần.
- Đi, chúng ta đi đến Khu vực trung ương.
Ly Nguyệt xoay người hướng đi tới Úng thành.
- Đừng đứng ngây người, về sau sẽ có thời gian để cho ngươi đến xem.
Ngải Lỵ Na lôi Ngôn Băng đi theo sau.
- Ừ.
Bây giờ, Ngôn Băng hoàn toàn không rõ, vì sao mấy người bạn của mình đối với nơi này có dáng vẻ rất quen thuộc, giống như là nhà của chính mình.
Ba người từ Ứng thành đi đến ngoại thành, trực tiếp hướng đi tới Khu vực Trung Ương.
- Nhà ở nơi đây thật ngay ngắn, chính là hình thức kém một chút so với kia con phố kia.
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo của Ngôn Băng hiện lên một vẻ kính ngạc.
- Khẳng định không giống nhau, Phố Buôn Bán là nơi giao dịch của thành Huyền Vũ đối với bên ngoài, là nơi được ưu tiên cung cấp vật tư.
Giọng của Ngải Lỵ Na nhẹ nhàng giải thích:
- Nơi này là nhà của cư dân, phải dựa vào sự cố gắng của chính bọn họ.
- Thì ra là như vậy.
Ngôn Băng cái hiểu cái không gật đầu.
Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đấy kinh ngạc hỏi:
- Trước đó, các ngươi nói đã tìm được Đôi Cánh Thiên Sứ sẽ không ở nơi đây chứ?
- Đúng Đôi Cánh Thiên Sứ đang ở phía trên.
Ly Nguyệt chỉ vào Khu vực Trung ương ở trên cao.
- Các ngươi đã gia nhập vào thành Huyền Vũ này rồi sao?
Khuôn mặt lạnh lẽo của Ngôn Băng tràn ngập sự nghiêm túc.
- Đúng chúng ta đều đã gia nhập thành Huyền Vũ.
Ly Nguyệt biết Ngôn Băng đang lo lắng cái gì.
Cô không đợi Ngôn Băng mở miệng, nhẹ giọng nói:
- Mục Lương biết thân phận cảm nhiễm của chúng ta, anh ấy cũng không sợ chúng ta.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Ngôn Băng kinh ngạc hỏi.
- Chờ ngươi nhìn thấy anh ấy sẽ hiểu.
Ly Nguyệt cất bước hướng tới cầu thang dẫn lên trên.
- Chớ suy nghĩ quá nhiều.
Âm thanh của Ngải Lỵ Na tràn ngập phức tạp:
- Mục Lương là một người rất tốt, anh ấy không có kỳ thị chúng ta, đối với chúng ta đều là đối xử công bằng.
Hoặc có thể nói là vô cùng xem trọng họ.
Cô ở thành Huyền Vũ đã một khoảng thời gian, cũng biết được một vài cách xử sự của Mục Lương, chính vì hiểu được mới phức tạp như vậy.
Ngải Lỵ Na cảm giác mình không cần lâu lắm, cũng sẽ sùng bái tài hoa, tư tưởng, thực lực của anh ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận