Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2520: Muốn Bỏ Trốn Chậm Rồi!

Mục Lương rũ mắt nhìn đối phương, phóng thích uy áp kinh khủng ra ngoài, bao phủ cơ thể Hoắc Nguyên Tân.

Cơ thể Hoắc Nguyên Tân run bần bật, trên mặt tràn đầy biểu cảm sợ hãi, giống như gặp được sự tồn tại cực kỳ khủng bố.

- Ngươi nhất định phải đánh nhau với ta à?

Mục Lương lắc cổ, trong đôi mắt màu đen hiện lên sát ý.

- Không, không cần nữa.

Cơ thể của Hoắc Nguyên Tân không ngừng run rẩy.

- Chết hoặc bồi thường.

Mục Lương lạnh lùng nói.

- Ta bồi thường, ngươi muốn cái gì?

Hoắc Nguyên Tân sợ hãi nói.

Mục Lương đạm mạc nói:

- Hai mươi viên tinh thạch ma thú cấp 8 để mua mạng của ngươi.

Đến lúc đó lại làm một chút thủ đoạn nhỏ, khi ra tay là đối phương sẽ chết ngay lập tức, chỉ là để hắn ta không chết lúc này thôi.

An Kỳ chớp mắt, trong lòng không khỏi hít hà một hơi, hai mươi viên tinh thạch ma thú cấp 8, đối phương thật sự lấy ra được sao?

- Được, ta lập tức trở về lấy tinh thạch đưa cho ngươi.

Hoắc Nguyên Tân sốt ruột nói.

Mục Lương giơ tay lên, cởi ra Tơ Nhện Ám Ảnh trên người của hắn ta.

Anh cảm thấy buồn cười, một kẻ chỉ có thực lực Chí Tôn làm sao dám ầm ĩ với bản thân.

Hoắc Nguyên Tân nói với giọng khàn khàn:

- Các hạ chờ ở chỗ này, ta trở về lấy tinh thạch ma thú.

- Đi đi, cho ngươi thời gian một đống lửa.

Mục Lương nói không chút để ý.

Anh không xác định người nơi này có biết cách tính giờ ở vương quốc Huyền Vũ hay không, vì vậy vẫn tiếp tục dùng lửa trại để hình dung độ dài thời gian.

- Được!

Hoắc Nguyên Tân vội vàng gật đầu, cơ thể rơi xuống đại thành trên mặt đất.

- Mục Lương ca ca, ngươi không sợ hắn đào tẩu sao?

An Kỳ nhỏ giọng hỏi.

Mục Lương khẽ cười một tiếng:

- Không sợ, hắn trốn không thoát.

Hoặc nói chính xác hơn thì hắn càng hy vọng đối phương bỏ trốn.

……

Mục Lương vung tay lên ngưng tụ một mảnh mây mù để An Kỳ có thể đặt chân, tiếp đó lại lấy ra ấm trà làm cho thiếu nữ bắt đầu pha trà.

An Kỳ chớp mắt, tuy cảm thấy Mục Lương có chút vô tư nhưng vẫn là tiếp nhận ấm trà ngoan ngoãn pha trà.

- Ục ục ục ~~~

Nước sôi, thiếu nữ cho một nắm lá trà Tinh Thần vào ấm, đậy nắp lại nấu một hồi.

Chỉ chốc lát sau, mùi trà tỏa ra bốn phía, thiếu nữ nâng bình trà lên, rót một ly trà nóng đưa cho Mục Lương.

- Mục Lương ca ca, trà ngon.

An Kỳ ngoan ngoãn nói.

- Ừm, ngươi cũng uống đi.

Mục Lương tiếp nhận ly trà, tinh tế nhấm nháp trà nóng, chờ Hoắc Nguyên Lưu trở lại.

An Kỳ nâng ly trà hớp từng ngụm nhỏ, lại hơi cúi đầu nhìn đại thành phía dưới, Hoắc Nguyên Tân thật sự không bỏ trốn sao?

- Mục Lương ca ca, tại sao hắn ta còn chưa trở về nữa?

Cô quay đầu hỏi.

Mục Lương bình thản nói:

- Thời gian còn chưa tới, đừng nóng vội.

- Vâng.

An Kỳ gật đầu một cái, lại rót đầy trà vào ly của Mục Lương.

- Hoa lạp lạp ~~~

Thiếu nữ lại rót cho mình một ly trà, chậm rãi nhấm nháp, càng uống thì cơ thể càng ấm áp, tinh thần cũng minh mẫn hơn rất nhiều.

Thời gian trôi qua, Mục Lương đã uống ba ly trà, thời gian một đống lửa cũng đã đi qua.

An Kỳ quay đầu thanh thúy nói:

- Mục Lương ca ca, cái này đã hơn thời gian một đống lửa rồi.

- Ừm, xem ra có người muốn nuốt lời.

Mục Lương đặt ly trà xuống rồi đứng lên.

Thiếu nữ thấy thế nhanh chóng rửa sạch ấm và ly trà rồi thả lại trong rương.

- Đi xuống xem một chút.

Mục Lương vung tay lên, thu hồi cái rương, nắm tay An Kỳ đáp xuống đại thành.

Anh ôm thiếu nữ rơi vào trong thành, đi tới nơi ở của Hoắc Nguyên Tân.

- Cộp cộp cộp ~~~

Trước khi Hoắc Nguyên Tân rời đi thì Mục Lương đã gieo Linh Hồn Độc Tố vào trong cơ thể hắn ta, lúc đó không có phát tác, lúc này có thể sử dụng như ấn ký định vị.

Hai người đi một lúc thì tới trước một tòa phủ đệ, cửa chính đóng kín mít, bên trong rất yên tĩnh.

- Mục Lương ca ca, hắn ở nơi này.

An Kỳ thanh thúy nói.

Mục Lương xoa đầu thiếu nữ, ôn hòa nói:

- Ngươi không cần thi triển năng lực, ta biết hắn ở đâu rồi.

- Vâng.

An Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

Cô xoá bỏ dáng dấp của Hoắc Nguyên Tân ở trong đầu, đi theo Mục Lương tới cửa chính, còn chưa tới gần thì cánh cửa bằng gỗ dày đã biến thành tro bụi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Trong phủ, bọn hộ vệ thấy vậy đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ai nấy đều cảnh giác nhìn chăm chú vào hai người Mục Lương.

- Chớ cản đường.

Mục Lương nói với thần sắc nhàn nhạt, nắm tay thiếu nữ đi tới trước.

Bọn hộ vệ muốn ra tay ngăn cản lại phát hiện cơ thể căn bản không thể động đậy được, chỉ có thể hoảng sợ trơ mắt nhìn Mục Lương tiến sâu vào trong.

- Cộp cộp cộp ~~~

An Kỳ quan sát hoàn cảnh và đồ trang trí trong phủ đệ, cảm thán nói:

- Mục Lương ca ca, nơi đây thật là đẹp mắt.

- Thế à?

Mục Lương hơi nhướng mày, quét mắt nhìn hoa viên trụi lủi, lục thực nghiêng ngả xiêu vẹo, còn có hành lang bằng gỗ lâu năm chưa tu sửa, mặt trên đã rạn nứt và bạc màu.

- Rất đẹp nha.

An Kỳ gật đầu đáp.

Mục Lương xoa đầu thiếu nữ, bình thản nói:

- Khi nào giải quyết xong chuyện Hư Tộc, ta mang ngươi trở về vương quốc Huyền Vũ tham quan một chút, bên trong khu vực Trung Ương tốt hơn nơi này gấp trăm lần.

- Vâng!

Đôi mắt đẹp của An Kỳ sáng ngời, lúc này trong lòng hoàn toàn xác định Mục Lương sẽ mang nàng cùng trở về.

- Bây giờ muốn chạy thì hơi chậm rồi.

Mục Lương hơi nhướng mày, đột nhiên nói xong một câu thì cơ thể biến mất tại chỗ.

Khi anh xuất hiện lần nữa thì đã tới chỗ sâu nhất phủ đệ, đá Hoắc Nguyên Tân ngã lăn ra khỏi một cái Truyền Tống Trận cỡ nhỏ.

- Ông ~~~

Truyền tống bị mạnh mẽ gián đoạn, Truyền Tống Trận cỡ nhỏ vỡ ra, tinh thạch ma thú được khảm nạm ở trên vỡ thành bột phấn.

- Khụ khụ, làm sao ngươi có thể tìm được nơi này?

Hoắc Nguyên Tân phun ra một búng máu lớn, hoảng sợ nhìn chăm chú vào Mục Lương.

Mục Lương không để ý đến hắn ta, mà quan sát ma pháp trận truyền tống vỡ tan, ghép lại địa phương bị vỡ nát.

- Đây chỉ là ma pháp trận truyền tống bình thường nhất, địa điểm truyền tống là ngẫu nhiên, quá mức nguy hiểm.

Anh nhàn nhạt lên tiếng, vung tay lên xóa tan ma pháp trận.

- Phốc ~~~

Hoắc Nguyên Tân chợt biến sắc, lập tức phun ra một ngụm máu nữa.

Lúc này Mục Lương mới nhìn thẳng hắn, bình tĩnh nói:

- Ngươi còn chưa chuẩn bị xong tinh thạch ma thú cho ta mà muốn đi đâu thế?

Hoắc Nguyên Tân hoảng sợ, đứng dậy muốn trốn chạy.

Ngay sau đó, một bàn chân giẫm lên ngực hắn ta, làm cho hắn ta té ngã trên mặt đất.

- Đi một bước nữa, ta chặt đứt hai chân của ngươi.

Giọng nói lạnh như băng của Mục Lương vang lên.

Cơ thể của Hoắc Nguyên Tân run bần bật, đình chỉ giãy giụa, chỉ là phẫn nộ nhìn chằm chằm Mục Lương, nói với giọng khàn khàn:

- Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại không buông tha ta?

- Không thù không oán?

Mục Lương hơi nhướng mày, hơi cúi người, hờ hững nói:

- Có vẻ trí nhớ của các hạ không tốt cho lắm, chuyện mới xảy ra thời gian một đống lửa trước mà hiện tại đã quên rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận