Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1333: Đây Là Anh Đang Bị Đùa Giỡn Sao?



Đây là bài hát tiếp theo Mễ Nặc muốn dạy lũ trẻ trong trường, nhưng hiện tại chỉ mới thuộc được một nửa.

Cộc cộc cộc…

Cửa thư phòng bị gõ vang.

- Ai vậy?

Mễ Nặc lên tiếng.

- Mễ Nặc, Mục Lương có trong đó không?

Ngải Lỵ Na đẩy cửa thư phòng, thò đầu vào thư phòng.

- Không có đâu, ngươi tìm hắn làm gì?

Mễ Nặc lại ấn vào phím tắt trên thiết bị ghi âm, âm nhạc lập tức ngừng lại.

Ngải Lỵ Na đẩy cửa vào, giải thích:

- Ta muốn viết quyển mạo hiểm du ký thứ ba, muốn hỏi hắn một chút xem có thể viết chuyện hư quỷ tấn công thành Huyền Vũ hay không.

Hôm nay, cô được nghỉ ngơi, cho nên đang mặc trên người bộ đồ ở nhà, là một bộ váy dài và tất màu trắng, dùng vải dệt từ tơ Tằm Xanh làm ra.

Mễ Nặc yêu kiều nói:

- Chuyện này sao? Đúng là nên chờ Mục Lương trở về rồi hỏi hắn một chút.

Ngải Lỵ Na bạo dạn nói:

- Vậy ta cứ ở đây chờ, ngươi tiếp tục hát đi.

- Được.

Mễ Nặc không thèm để ý, cô lại ấm phím mở trên thiết bị phát thanh rồi tiếp tục luyện ca.

Cô đưa tay ra hiệu, tiếng ca thanh thúy trong như ngọc châu rơi trên chậu ngọc:

- Ta là một con ếch nhỏ vui vẻ, oa oa oa!

- Thật là dễ nghe.

Ngải Lỵ Na vỗ tay khen ngợi.

- Đang làm gì vậy?

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Mục Lương bước vào.

- Đại nhân!

Ngải Lỵ Na phản xạ có điều kiện đứng lên.

Mễ Nặc trong trẻo nói:

- Ta đang luyện ca.

- Ngươi vừa làm gì vậy?

Cô hỏi ngược lại.

- Đi một chuyến tới xưởng đồ gốm.

Mục Lương ngồi lên ghế dựa.

- Tuần tra công việc sao?

Mễ Nặc đi tới bên cạnh Mục Lương, đưa tay kéo ống tay áo của anh, bên trên còn vương lại một chút bụi gốm.

Mục Lương ôn hòa giải thích:

- Cũng thuật tiện tuần tra công việc luôn, chủ yếu là xem bọn họ có thể tạo ra hoa văn trên gốm sứ hay không?

Hiện tại, thành Huyền Vũ cũng có đồ gốm và gốm sứ, chỉ là chúng đều không có hoa văn.

Gốm sứ rất khó nung, cực dễ bị hư hỏng, cho nên bên trong một lò nhiều nhất cũng chỉ thànhcông nung ra một phần năm số gốm sứ.

- Gốm sứ có hoa văn ư?

Mễ Nặc mở to đôi mắt đẹp, cô chưa từng thấy loại đồ vật này.

- Vùng đất bên kia không có gốm sứ tinh mỹ, nếu có thể tăng thêm sản lượng, đến lúc đó sẽ bán được với giá tốt.

Mục Lương cười giải thích.

Cũng vì châu lục mới không có gốm sứ tinh mỹ, cho nên Mục Lương mới cố ý đi một chuyến tới xưởng làm gốm.

Anh nghĩ, nếu có thể làm cho gốm sứ bình thường biến thành sứ Thanh Hoa, vậy giá cả có thể tăng thêm vài lần, như vậy cho dù số lượng ít cũng không ảnh hưởng gì, hơn nữa, càng thể hiện được ý nghĩa, vật càng hiếm sẽ càng quý.

Anh không nghiên cứu nhiều về gốm sứ, vì vậy chỉ có thể đem yêu cầu nói, để cho người quản lý xưởng gốm sứ đi cân nhắc, tìm biện pháp xử lý.

Mễ Nặc và Ngải Lỵ Na gật đầu, nhưng trong lòng hai người cũng không hiểu lắm.

Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc hồng, bình tĩnh hỏi:

- Ngươi có chuyện gì?

- Ta muốn viết quyển mạo hiểm du ký thứ ba với nội dung là chuyện hư quỷ công thành, ta có thể kể lại được không?

Ngải Lỵ Na chớp chớp con ngươi hồng nhạt.

- Có thể viết bi tráng một chút, nhưng tốt nhất đừng để lộ ra quá nhiều tin tức về đại pháo linh khí.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Vâng, ta đã hiểu.

Ngải Lỵ Na liên tục gật đầu, trong lòng cô đã tưởng tượng ra được giới hạn.

- Đi đi.

Mục Lương khoát tay áo. Sau đó anh lại lấy ra một tờ giấy, rồi lấy bút than bắt đầu viết viết vẽ vẽ lên trên đó.

Hôm nay khi tuần tra Ngoại thành, anh lại có ý tưởng mới, cho nên hiện tại chuẩn bị viết lên đây.

Ngải Lỵ Na hành lễ, rồi xoay người rời khỏi thư phòng, cô đang cực kỳ bức thiết muốn viết lại tất cả những suy nghĩ trong đầu.

Ngải Lỵ Na vừa đi, Mễ Nặc đã đi tới bên cạnh nhìn Mục Lương.

- Xây dựng xưởng gia công thực phẩm?

Mễ Nặc chớp chớp con ngươi màu lam.

- Ừm, phải xây dựng thêm vài gian nhà xưởng ở căn cứ trung chuyển.

Mục Lương gật đầu.

- Ngươi muốn làm cái gì?

Mễ Nặc nghiêng đầu, cô đưa tay nhẹ nhàng bám lấy bờ vai của anh.

Mục Lương nhẹ giọng giải thích:

- Có thể gia công khoai lang, làm thành bột khoai lang, hoặc là khoai lang khô đều được, về sau tất cả những thứ đó đều bán qua vùng đất mới.

Anh vẫn còn một chút lo lắng, có phải để mộc phân thân tới kiểm tra các căn cứ trung chuyển hay không, sau đó đem khu trồng trọt xây dựng thêm một chút, như vậy sẽ trồng được thêm nhiều rau xanh.

- Những thứ đó ở vùng đất mới có không?

Mễ Nặc dịu dàng hỏi.

Động tác trên tay Mục Lương vẫn liên tục, anh nhất tâm nhị dụng nói:

- Không, ít nhất theo như những lời Mậu Đạt nói thì mấy vương quốc kia không có.

Tuy rằng châu lục kia không thiếu thanh rau xanh và ốc đảo, nhưng lại không có những thứ như ngô, khoai lang…

- Vẫn là thành Huyền Vũ chúng ta tốt.

Mễ Nặc cong khóe miệng, lộ ra hai má lúm đồng tiền.

- Đương nhiên.

Mục Lương mỉm cười.

Bút than trượt nhanh trên giấy, lưu lại một hàng chữ nhỏ.

- Mở rộng quy mô gieo trồng cây ngô, sau khi đem cây ngô phơi nắng, lại tuốt hạt chế thànhbột ngô….

Nửa giờ sau, trong lúc không chú ý tới, Mục Lương đã viết được bốn trang rồi, nội dung bên trên đều có quan hệ tới xưởng gia công.

Anh còn tính toán đem cây cao su cấy ghép một bộ phận qua căn cứ trung chuyển, về sau dùng để sản xuất giày, cũng có thể bán qua tân đại lục.

Mục Lương cúi đầu, Mễ Nặc đã nghiêng đầu ngủ trong lòng anh.

Chỉ có thể trách anh đã viết quá lâu, khiến cho cô gái tai thỏ ngồi một bên nhìn cũng thấy mệt rã rời, vì thấy cô quá buồn ngủ, Mục Lương mới ôm cô vào lòng.

Ken két…

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan tao nhã tiến vào.

Cô vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy cô gái tai thỏ đang ngủ trong lòng Mục Lương nên vội vàng đè thấp âm thanh.

- Cô ấy đang ngủ sao?

Nguyệt Thấm Lan tao nhã hỏi.

- Ừm.

Mục Lương lộ ra vẻ mặt cười khổ.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp con ngươi màu lam, nhẹ giọng nói:

- Ta đã sắp xếp xong chuyện xây dựng khu nhà xưởng gia công da lông.

- Ừm, còn phải xây dựng thêm vài loại nhà xưởng khác nữa, ngươi xem bản kế hoạch đi.

Nói xong Mục Lương đưa văn kiện trên bàn cho Nguyệt Thấm Lan.

Nguyệt Thấm Lan không nói thêm điều gì chỉ cúi mặt cầm bản kế hoạch lên xem.

Hơn mười phút sau, cô từ từ gật đầu, bây giờ cô đã hiểu được anh quyết định làm gì.

- Ta hiểu, ta sẽ sắp xếp, ở căn cứ trung chuyển cũng không thiếu người.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã cười.

- Ta luôn yên tâm với cách xử lý của ngươi.

Mục Lương cong khóe môi, đưa mắt nhu hòa nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mặt.

Con ngươi Nguyệt Thấm Lan vừa chuyển, cô cất bước đi tới trước mặt Mục Lương, sau đó nhẹ nhàng thổi vài hơi vào tai anh, rồi mới cười khẽ xoay người bước đi.

Mục Lương dở khóc dở cười, vài hơi thở này khiến cho lòng anh ngứa ngáy nha…

Chẳng lẽ anh vừa bị đùa bỡn sao?

……….

Đạp đạp đạp…

Cầm Vũ xuống xe ngựa, ngước mắt nhìn về phía cánh cổng lớn cao ngất của khu Trung Ương. Buổi sáng hôm nay cô được tiểu hầu gái ở khu Trung Ương thông báo rằng buổi chiều Mục Lương muốn gặp cô.

- Không biết vì chuyện gì nhỉ?

Cầm Vũ cúi đầu suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi mà không rõ vì sao.

Cô đưa tay day day huyệt Thái Dương, rồi ngước mắt đi vào bên trong, một đường thông suốt, sau đó bước lên thang vận chuyển đi lên tầng tám.

Bạn cần đăng nhập để bình luận