Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1803: Hả, Tại Sao Vưu Phi Nhi Lại Ngủ Ở Chỗ Này?



- Đây, giấy và bút.

Mục Lương lấy giấy và bút ra đưa cho cô gái hai đuôi ngựa màu vàng.

Vưu Phi Nhi cúi người xuống, cầm lấy bút máy rồi nhanh chóng viết lên trên giấy, chữ nhỏ nhưng không xấu.

- Xong rồi.

Cô viết cho Mục Lương một tờ đầy chữ, rồi đưa cho anh.

Anh hài lòng gật đầu:

- Những nguyên liệu này cũng không đắt lắm, chỉ là quá trính chế tạo có chút rắc rối.

Vưu Phi Nhi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói:

- Một cân nguyên liệu, có thể chế tạo ra mấy thùng lớn nước có ga màu hồng.

Tiếng nói ôn hòa của Mục Lương:

- Ừm, một ly chỉ cần bán mười đồng Huyền Vũ.

Vưu Phi Nhi trợn to đôi mắt xinh đẹp:

- Sẽ không quá đắt chứ?

Mục Lương cười cười lắc đầu:

- Không đâu, một viên Tinh thạch Ma thú cấp một, rất rẻ.

- Vâng!

Vưu Phi Nhi nói thầm một tiếng.

Nguyên liệu rất là rẻ, nếu như thật sự một ly bán một viên Tinh thạch Ma thú cấp một, thì sẽ là kinh doanh kết sù. Mục Lương xoa xoa đầu của cô gái tóc hai đuôi ngựa màu vàng, dịu dàng hỏi:

- Gần đây có nghỉ ngơi tốt không?

- Ừm, mỗi tối đều ngủ.

Vưu Phi Nhi khéo léo nói.

Mục Lương đã hạ mệnh lệnh tử, không thể thường xuyên thức đêm, nếu không thì sẽ đóng cửa Sở nghiên cứu.

- Ừm, cơ thể khỏe mạnh là tốt nhất.

Mục Lương cười cười nói.

- Biết rồi.

Vưu Phi Nhi chớp chớp mắt.

Anh lại hỏi:

- Còn có chuyện gì không?

- Không còn nữa.

Đôi lông mi dài mỏng của cô hơi run lên, đây là muốn đuổi mình đi sao?

Mục Lương giơ tay lên nắm lấy cằm của cô gái, để cho cô nhìn thẳng vào chính mình, hỏi:

- Độc của Rắn Đen Chín Đầu ở trong cơ thể ngươi đã hấp thu hết chưa?

- Ừm...

Khuôn mặt của Vưu Phi Nhi đỏ bừng lên, ánh mắt bắt đầu tránh né.

- Vậy có uống thêm chút nữa không?

Mục Lương giơ tay lên khẽ lật lại, lấy nòng độc Rắn Đen Chín Đầu ra.

- Được.

Đôi môi hồng của Vưu Phi Nhi khẽ nhếch lên, sau đó nhắm mắt lại.

Mục Lương mở nắp bình ra, đổ nọc độc rắn vào trong miệng của cô gái, vì lý do an toàn, nên chỉ đổ một một phần ba.

Cô lỗ~~~

Yết hầu của Vưu Phi Nhi giật giật, nuốt nọc độc xuống bụng, mùi vị tanh hôi, cảm giác dinh dính khó chịu. Cơ thể của cô run lên, da dẻ biến thành màu đen mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

CÔ cắn răng chịu đựng đau đớn, cái này so với lần đầu tiên nuốt nọc độc đã tốt hơn rất nhiều rồi... Ít nhất là không trực tiếp bất tỉnh, cơ thể cũng không rạn nứt.

Phải biết rằng, lần đầu tiên cô gái dùng độc của Rắn Đen Chín Đầu, thiếu chút nữa là đã mất mạng.

- Xem ra là đã có tính chịu độc đối với độc loài rắn này.

Mục Lương nhỏ tiếng tự nói.

Anh để ý đến tình trạng của cô gái, quyết định nếu như tình huống không ổn thì sẽ ra tay.

Nửa tiếng sau, hai mắt của Vưu Phi Nhi vẫn nhắm chặt, màu da vẫn đen như lúc trước, cơ thể run rẩy từ từ khôi phục lại.

- Lần này đã tốt hơn rất nhiều.

Mục Lương yên lòng, da dẻ của cô gái đã bắt đầu nhạt xuống.

Da dẻ đen như mực kia từng bước từng bước khôi phục lại bình thường, da dẻ thoạt nhìn thì đã trắng nõn mịn màn trắng bóng hơn rất nhiều.

Ông~~~

Khí thế tản mát của Vưu Phi Nhi bắt đầu kéo lên, nhanh chóng từ cấp sáu đỉnh phong đột phá đến cấp bảy sơ cấp, đồng thời chỉ thiếu một chút nữa là có thể tiến vào trung cấp.

- Tốc độ của thực lực đã tăng lên, thật là khiến cho người khác ao ước.

Mục Lương líu lưỡi nói.

Thực không nghĩ đến tốc độ thực lực tăng lên của bản thân mới gọi là nhanh, trong thời gian một năm, từ người bình thường trở thành cường giả cao thủ Chí tôn.

Lại qua hơn nửa tiếng nữa, Vưu Phi Nhi mới chậm rãi mở mắt ra, lúc này cô đã khôi phục bình thường toàn bộ, chỉ là cơ thể có chút suy yếu mà thôi.

Mục Lương quan tâm hỏi:

- Cảm thấy thế nào?

- Siêu tốt luôn, chỉ là có chút đau khổ.

Vưu Phi Nhi ngáp một cái, ánh mắt run rẩy.

Mục Lương lại nhẹ nhàng nói:

- Vậy đi ngủ một giấc đi.

- Được.

Đáy mắt của Vưu Phi Nhi hiện lên một tia giảo hoạt, nhắm mắt lại ngả về phía Mục Lương.

Anh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô gái tóc vàng, dở khóc dở cười lắc đầu, giơ tay ôm lên, đi về phía phòng nghỉ ngơi.

Anh nhẹ nhàng đặt cô gái lên trên giường, kéo chăn đắp lên người.

Đạp đạp đạp~~~

Mục Lương nhìn một lúc, mới nhẹ nhàng đi khỏi.

Chờ hắn đi rồi, Vưu Phi Nhi mở mắt ra, ngửi mùi ở trên chăn, sự buồn ngủ thực sự xông đến, không khống chế được mà nhắm mắt lại.

Đôi tai của Mục Lương giật giật, tiếng hít thở ở trong phòng nghỉ ngơi trở nên lâu dài. Khóe môi của anh cong lên, còn muốn giả vờ ngủ sao?

- Tiểu Lan, vào đây một lát.

Tâm trạng của Mục Lương vui vẻ hô lên.

Đạp đạp đạp~~~

- Đại nhân, có chuyện gì không?

Vệ Ấu Lan đẩy cửa mà vào.

Mục Lương đưa tờ giấy và phần nước có ga màu hồng cho cô hầu gái, dặn dò:

- Đây là phương pháp luyện chế nước có ga, đây là hàng mẫu, tìm người thử một chút, nếu như có thể thành công, thì sẽ sản xuất số lượng lớn.

Năng lượng làm việc của Vệ Ấu Lan rất mạnh, Mục Lương đã giao chuyện cho cô bé này, thì có thể chia sẻ áp lực cho Nguyệt Thấm Lan.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan cần thận cất đồ đạc lại, xoay người rời khỏi phòng sách.

Cô hầu gái đi rồi, hắn tiếp tục xử lý công việc chất đống, những công việc khẩn cấp thì làm trước.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời từng bước tối đen, vừa đến bảy giờ, chuông Huyền Vũ đúng giờ bị gõ lên.

- Cộc cộc cộc~~~

- Mục Lương, có thể ăn tối rồi.

Mễ Nặc gõ cửa phòng sách, sau đó đẩy cửa mà vào.

- Được.

Mục Lương ngước mắt lên tiếng.

- Ta vừa đúng lúc cũng đói bụng.

Cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra, Vưu Phi Nhi vuốt mắt đi đến.

Mễ Nặc mở to đôi mắt màu xanh lam, ngạc nhiên nói:

- Hả, tại sao Vưu Phi Nhi lại ngủ ở chỗ này?

- Ta có chuyện đến tìm Mục Lương, nhưng vì buồn ngủ quá, vậy nên đã ngủ một lúc.

Vưu Phi Nhi giải thích.

- Ồ ồ, thì ra là như vậy...

Đôi tai thỏ mềm mại của Mễ Nặc run lên, ánh mắt đặt ở trên người Mục Lương và Vưu Phi Nhi dời đi chỗ khác.

- Đi thôi, ăn cơm thôi.

Mục Lương đứng lên, sắc mặt anh thản nhiên đi ra ngoài.

Mễ Nặc đè sự nghi ngờ ở trong lòng xuống, khéo léo đi theo rời khỏi phòng sách.

…………

Bên ngoài cung điện khu Trung Ương thành Huyền Vũ.

Tố Cẩm ngồi trên ghế dựa, đôi mắt hơi rũ xuống, tâm trạng không vui mừng, than nhẹ một tiếng:

- Ai~ Thật là không muốn trở về....

Cô đã rời đi thành Tấn Nguyên quá lâu, đã đến lúc trở về rồi.

- Tiểu thư Tố Cẩm, ngươi nếm thử thức uống vừa mới nghiên cứu đi, rất ngon.

Vệ Ấu Lan bước ra từ trong cung điện, đưa một ly nước có ga màu hồng phấn cho Tố Cẩm.

- Ừ, cảm ơn.

Tố Cẩm mỉm cười.

Cô cầm lấy nước có ga và nhấp một miếng, bọt khí phong phú nổ ở trong khoang miệng, hương vị mới lạ này khiến nàng kinh ngạc thốt lên một tiếng.

- Uống rất ngon đúng không?

Vệ Ấu Lan cười tươi như hoa nói.

Tố Cẩm ưu nhã gật đầu, khen ngợi:

- Hương vị rất mới mẻ, uống rất ngon.

- Ngươi có cảm thấy nó quá ngọt không?

Vệ Ấu Lan nhẹ giọng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận