Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2192: Đến Đại Lục Mới Hội Hợp Với Bọn Hắn.



Mỗi lần đội ngũ di chuyển về phía trước thì động tác bước đi của ba người thoạt nhìn rất quái lạ, giống như hai cây bột nhão di động, mềm yếu vô lực.

- Đúng là có chút kỳ quái, chắc cơ thể bị suy yếu.

Lăng Hương suy đoán.

- Có lẽ là vậy, dù sao thì nam nhân thường xuyên không được.

Linh Vận gật đầu nói.

-...

Lăng Hương cạn lời một chút, ngươi vừa nói cái quỷ gì vậy?

Hai người không dừng lại, đi tới một cửa khoang thuyền khác, đưa ra vé tàu rồi trở lại bên trong phi thuyền vận chuyển.

Thấy cả hai đi rồi, ba tên tráng hán cuối đội ngũ thấp giọng nói chuyện với nhau.

- Kiệt kiệt kiệt, dáng đi của hai người các ngươi quá khó coi, cẩn thận bị loài người phát hiện.

Tên mặc áo choàng đen cao lớn nhất thấp giọng nói.

- Ngươi đi cũng khó coi, đừng nói chúng ta.

Tên mặc áo choàng đen đứng bên trái khàn khàn phản bác, cọng tóc chỉa màu vàng trên đầu quơ quơ.

Tên mặc áo choàng đen bên phải buồn bực nói:

- Ta vừa mới thay da, còn chưa thích ứng được, nhân loại quá nhỏ bé, không thể làm ra động tác quá lớn.

- Câm miệng, hiện tại chúng ta chính là nhân loại!

Tên cao lớn nhất thấp giọng quát lớn.

- Kiệt kiệt kiệt, nhịn một chút, hiện tại chúng ta nên học dáng vẻ của đám người đứng phía trước kìa, lưng thẳng, chân duỗi ra, khi đi không được loạng choạng.

Tên tóc vàng nói với giọng khàn khàn.

Ba người đứng lùi lại một chút và nhìn chằm chằm người đếm ngược thứ tư khiến đối phương rùng mình sợ hãi, quay đầu liếc nhìn ba tên mặc áo choàng đen, lại cảm thấy đánh không lại bọn hắn, chỉ có thể coi như không biết, đi nhanh tới trước.

- Làm sao bây giờ, càng nhìn ta càng muốn cắn đầu của hắn, nhất định sẽ rất giòn.

Tên có mái tóc dài màu đen không nhịn được nói.

Tên cao lớn trầm giọng nói:

- Ta cũng muốn, nhưng hiện tại không được, khi nào chúng ta qua kênh Sương Mù, đến đại lục mới hội hợp với bọn hắn, lúc đó muốn ăn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu.

- Ta biết rồi.

Tên tóc đen cố gắng đè nén khát vọng muốn ăn của mình.

Khi ba người đi tới cửa khoang thuyền miệng thì tư thế đi đã bình thường rất nhiều, không khiến mọi người chú ý nhiều như trước.

……

Bên hồ nước ở Thánh Thành.

- Két ~~~

Mục Lương đẩy cửa bước ra ngoài, nhìn thấy mấy trăm người tập trung bên hồ, Ly Nguyệt và Mễ Á đang thống kê số người rời đi hải đảo.

Anh bình tĩnh hỏi:

- Mọi người tới đông đủ chưa?

Ly Nguyệt lạnh nhạt báo cáo:

- Ngoại trừ Hạ Sâm thì những người khác đều ở nơi này.

- Lão ấy ở đâu?

Mục Lương cau mày hỏi.

- Ta thấy Sâm tiền bối đi tới bờ biển rồi.

Trong đám đông có người hô một câu.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Ừm, vậy không cần chờ lão nữa, chuẩn bị lên đường thôi.

- Vâng.

Ly Nguyệt và Mễ Á đồng thanh đáp lại, thu dọn đồ đạc ở bên hồ.

- Xuất phát.

Mục Lương hờ hững mở miệng, gợn sóng vô hình khuếch tán ra, dưới chân đám người bị bóng đen bao trùm.

- A, đây là cái gì?

Không ít người kinh ngạc thốt lên.

Ngay sau đó, bóng đen cắn nuốt bọn hắn, mọi người lập tức biến mất khỏi bên hồ.

- Ông ~~~

Mấy hơi sau, đám người xuất hiện ở bên ngoài Thánh Thành, bọn hắn còn chưa kịp phản ứng thì lại biến mất lần nữa.

Sau mấy lần Nhảy Vọt Ám Ảnh, Mục Lương mang bọn hắn tới chân núi.

Có người không chịu nổi cúi người nôn thốc nôn tháo, sắc mặt những người khác cũng tái nhợt không kém.

Mục Lương hơi lườm bọn hắn, bình tĩnh nói:

- Đừng lãng phí thời gian, leo núi thôi.

- Vâng!

Đám đông suy yếu hô một tiếng, bắt đầu lên tinh thần leo núi.

Mục Lương mang theo Ly Nguyệt và Ngôn Băng tới đỉnh núi trước, đứng trên đây có thể thấy được phi thuyền vận chuyển cạnh biển.

- Ôm chặt ta.

Anh vươn tay ôm eo hai cô gái.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt và Mễ Á đồng thời đỏ lên, vô ý thức vươn tay ôm lấy hông của Mục Lương.

Khóe môi của anh cong lên, hai chân đạp mạnh một cái, ôm lấy hai cô gái nhảy lên thật cao rồi lại rơi tự do xuống bãi cát.

Sau khi rơi xuống độ cao nhất định thì cấm bay biến mất, tốc độ hạ cánh dần dần chậm lại.

Mục Lương thay đổi trọng lực, mang theo cô gái tóc bạc và cô gái tai mèo đáp xuống bên cạnh phi thuyền vận chuyển, nhẹ nhàng giống như ba cọng lông vũ.

- Bệ hạ.

Hộ vệ Trung Ương ở lại canh gác phi thuyền đồng loạt giơ tay nghiêm chào.

- Ừm.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu, hơi chuyển động suy nghĩ, khôi phục trọng lực xung quanh phi thuyền trở lại bình thường.

Ly Nguyệt nhìn thi thể ngã trên bãi cát, nói với sắc mặt bình tĩnh:

- Xem ra có không ít người tới đây.

- Tự tìm đường chết, chẳng trách người khác.

Mễ Á gật đầu đáp.

- Người chết rồi thì không cần phải để ý.

Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân truyền đến, không ít quý tộc đã trở lại bờ biển.

- Mục Lương các hạ.

Bọn hắn phất tay chào hỏi.

- Tới rất đúng giờ.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

Các quý tộc cười nói:

- Đương nhiên rồi, nếu về muộn thì sẽ bị ngươi bỏ lại đây mà.

Anh nghiêm túc gật đầu:

- Ngươi nói không sai.

-...

Các quý tộc cạn lời, có cần phải thành thật như thế không?

Mục Lương hất cằm lên, bình tĩnh nói:

- Lên thuyền thôi, đừng đi lung tung nữa, nếu không sẽ bị bỏ lại thật.

- Ừ, được.

Các quý tộc lên tiếng đáp lại, có người vui mừng, có người ưu sầu, hiển nhiên lên đảo ba ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Các quý tộc lục tục lên thuyền, thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người trở lại bờ biển.

Không chỉ có quý tộc, người trong Thánh Thành cũng tới đây, thấy được phi thuyền vận chuyển khổng lồ.

- Chúng ta sẽ ngồi cái này để rời đi sao?

- Thật là một con thuyền lớn, nó có thể xuyên qua hải vực quỷ dị này thật sao?

Bọn hắn kinh thán không thôi, hoàn toàn không biết gì về phi thuyền vận chuyển.

Trên boong thuyền.

Mục Lương nhìn chăm chú vào bãi cát cách đó không xa, có mấy bóng người đang chạy tới, là quý tộc lên đảo.

- Có bao nhiêu người trở về rồi?

Anh quay đầu hỏi.

Mễ Á nhẹ giọng đáp:

- Vừa mới thống kê sơ lược, hiện tại có tám trăm người lên thuyền.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, nói:

- Có hơn sáu trăm quý tộc tới đây, cộng thêm hơn ba trăm người trên đảo muốn rời đi, xem ra còn có rất nhiều người chưa trở về.

Mục Lương suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:

- Đợi thêm hai tiếng nữa, thời gian vừa đến lập tức cất cánh.

- Vâng.

Ly Nguyệt khẽ gật đầu, xoay người đi chuẩn bị.

Nhân viên trên thuyền chạy qua lại bận rộn, tiến hành kiểm tra máy hơi nước, tua-bin quạt gió, bánh răng và các bộ kiện khác lần nữa, bảo đảm có thể cất cánh an toàn.

Mễ Á nói:

- Nhóm của Tề Nhĩ Lạp còn chưa trở lại.

Mục Lương nói không chút để ý:

- Cứ chuẩn bị theo thời gian cất cánh định ra trước đó, không cần phải xen vào bọn hắn.

- Vâng.

Mễ Á nhẹ gật đầu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, số người lên thuyền chỉ mới đạt được con số 932, còn hai mươi lăm người chưa có trở lại.

- Còn mười phút nữa.

Ly Nguyệt nhìn đồng hồ nói.

Mục Lương quay đầu hỏi:

- Trong đám người chưa trở về có những ai?

- Tề Nhĩ Lạp, Linh Tịch, Ước Mỗ, Sâm...

Ly Nguyệt đọc một chuỗi tên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận