Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1964: Cô Gái Ma Cà Rồng Rất Khác Người



- Loạt soạt, loạt soạt ~~~

Mục Lương và ba người Ly Nguyệt xuyên qua bụi cây rậm rạp, đi xuống chân núi.

Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên hỏi:

- Mục Lương, cây xanh nơi đây có tác dụng với ngươi không?

Cô nhớ Mục Lương có thể khiến lục thực tiến hóa, chẳng hạn như Trà Thụ Sinh Mệnh và Đôi Cánh Thiên Sứ.

Mục Lương lắc đầu, ôn hòa nói:

- Ở đây đều là một ít thực vật thông thường, tác dụng không lớn.

- Hóa ra là như vậy...

Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Nhưng ngươi có thể lưu ý một chút, biết đâu sẽ tìm thấy thực vật đặc biệt.

- Vâng.

Ly Nguyệt lên tiếng, đôi mắt đẹp nhìn về phía xa xa, hy vọng có thể tìm được loài cây có tác dụng đối với Mục Lương.

Khóe môi của anh cong lên, dẫn các cô gái tiếp tục đi xuống chân núi.

Khi đi tới sườn núi thì anh cảm nhận được cấm bay biến mất, vì vậy mang ba người bay thẳng xuống chân núi, hạ cánh bên trong một cánh rừng rậm rạp.

- Đi bên này.

Mục Lương xác định phương hướng và mang theo mọi người bay thẳng tới trước.

Hi Bối Kỳ vừa đi vừa ngắm nhìn bốn phía, không nhịn được hô to:

- Lão tổ ~~~

- Lão tổ ~~~

Giọng nói thanh thúy của cô gái Ma Cà Rồng quanh quẩn trong rừng, nhưng không có ai đáp lại nàng.

Lạp Nhã không khỏi nhắc nhở một tiếng:

- Ngươi nên kêu tên của lão.

Hi Bối Kỳ yên lặng một hồi, hậm hực nói:

-... Nhưng ta không nhớ rõ tên của lão tổ nha.

Nghe vậy, khóe mắt của Mục Lương co giật một cái, đột nhiên hỏi:

- Đây là lão tổ nhà ngươi thương ngươi nhất sao?

Đến tên của lão nhà nhà mình còn không biết, tại sao còn dám dõng dạc nói lão thương cô nhất?

- Tất nhiên rồi, chỉ là mọi người trong tộc đều gọi ngài là lão tổ.

Hi Bối Kỳ giải thích một cách đương nhiên:

- Hơn nữa khi đó ta còn rất nhỏ, không nhớ rõ tên của lão tổ là chuyện rất bình thường.

Lạp Nhã co giật khóe miệng, cô luôn cảm giác mạch suy nghĩ của cô gái Ma Cà Rồng rất khác người.

- Được rồi.

Mục Lương cười khổ hai tiếng.

Hi Bối Kỳ dí dỏm le lưỡi một cái, mở miệng muốn tiếp tục kêu nhưng lại bị anh ngăn lại.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Ngươi đừng hô nữa, chúng ta đi tới trước quan sát kỹ hẵng nói.

Hi Bối Kỳ ngây thơ gật đầu đáp:

- Vậy được rồi.

Bốn người tiếp tục đi tới trước, cây cối xung quanh rất cao lớn, che khuất tầm nhìn ở trên đỉnh đầu.

Ly Nguyệt đi phía sau lưng anh, đôi mắt đẹp lóe sáng, nàng thi triển năng lực thức tỉnh quan sát cảnh vật xung quanh, chủ yếu là để tra tìm động vật và cây xanh đặc biệ, chợt cô dừng bước, có phát hiện mới nên vội vàng hô to:

- Mục Lương, nơi này có vết chân.

- Ở đâu?

Hi Bối Kỳ vội vàng truy hỏi.

Mục Lương xoay người đi trở lại bên cạnh Ly Nguyệt, đưa mắt nhìn về phía cô gái tóc bạc đang nhìn.

Ly Nguyệt không có trả lời mà là cất bước đi lên trước, đẩy ra bụi cây thấp lùn và cỏ dại, lộ ra một vết chân của người trưởng thành.

Mục Lương ngồi xổm xuống, giơ tay chạm vào vết chân kia.

Một lát sau, anh giơ tay lên nói:

- Dấu chân này đã được hơn một tháng rồi, không phải là mới in lại dạo gần đây.

- Chẳng lẽ là lão tổ sao?

Hi Bối Kỳ kích động hỏi.

- Cái này ta không xác định được, có lẽ là của người khác.

Mục Lương lắc đầu nói.

Đôi mắt vàng kim của Hi Bối Kỳ trừng lớn, hỏi:

- Ý của ngươi là trên hòn đảo này còn có những người khác sao?

- Ừm, để ta hỏi những động vật gần đây xem sao.

Mục Lương gật đầu nói.

- Ngươi nói vậy là sao?

Hi Bối Kỳ và những người khác sửng sốt.

Mục Lương cười thần bí sau đó nhắm mắt lại và chạm tay vào mặt đất, hơi chuyển động suy nghĩ thi triển năng lực.

Khi Khủng Long Ăn Cỏ tiến hóa đến cấp 8 thì anh đã được thừa kế năng lực mới là Lắng Nghe Vạn Vật, có thể nghe hiểu giọng nói của động vật.

Gợn sóng vô hình khuếch tán ra và nhanh chóng bao trùm chu vi mấy ngàn mét.

Mục Lương từ từ nhắm hai mắt, kiên trì tìm kiếm động vật có thể câu thông.

Một lát sau, chân mày của anh khẽ nhúc nhích, tìm được một sinh vật đang gặm quả hạch, ngoại hình rất giống sóc và vịt hợp thể.

Toàn thân nó có màu nâu, cơ thể giống sóc, đầu giống vịt, trên đỉnh đầu còn có hai cái râu giống như ốc sên.

Ly Nguyệt và hai cô gái khác an tĩnh lại, thậm chí không dám thở mạnh vì lo lắng mình sẽ quấy rầy Mục Lương.

Qua một hồi lâu anh mới chậm rãi mở mắt ra, sau đó phủi tay đứng lên.

- Mục Lương, thế nào rồi?

Hi Bối Kỳ vội vàng hỏi.

Trên mặt Mục Lương lộ vẻ đáng tiếc, nói:

- Trên đảo có rất nhiều người, đáng tiếc linh trí của con vịt kia không cao, không hỏi được những tin tức khác.

Anh không biết con vật kia gọi là gì, đành phải dùng tên của một loại động vật tương tự để gọi nó.

- Nơi đây còn có vịt sao?

Ly Nguyệt quỷ thần xui khiến hỏi một câu.

Mục Lương cười giải thích:

- Nghiêm túc mà nói thì nó không phải là vịt, chỉ là có chút giống mà thôi.

- À, ra là vậy.

Ly Nguyệt bừng tỉnh.

Mục Lương còn muốn nói tiếp nhưng hắn chợt cảm nhận được thứ gì đó, nhìn về phía tây bắc, trầm giọng nói:

- Ta cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ, chúng ta đi qua đó dò xét một chút.

- Có phải là lão tổ không?

Đôi mắt đẹp của Hi Bối Kỳ sáng lên.

Mục Lương lắc đầu, phân tích:

- Chắc không phải, hơi thở này rất táo bạo, ta đoán là ma thú.

- A, vậy sao…

Hi Bối Kỳ ủ rũ cúi đầu.

Mục Lương tiếp tục nói:

- Ngoại trừ ma thú thì còn có hai cỗ khí tức kém hơn, chắc là nhân loại.

Hi Bối Kỳ chấn động tinh thần, vội vàng nói:

- Vậy chúng ta mau đi qua đó đi, có lẽ bọn họ biết lão tổ ở nơi đó.

- Đừng nhúc nhích, ta mang các ngươi qua bên kia.

Mục Lương kéo tay Ly Nguyệt và Hi Bối Kỳ.

Ly Nguyệt biết anh muốn làm cái gì, vì vậy vươn tay kéo Lạp Nhã đang mờ mịt lại gần.

Ngay sau đó, bốn người biến mất tại chỗ, khi xuất hiện trở lại thì đã đứng trên một tảng đá lớn, xung quanh vẫn là rừng cây rậm rạp.

Hi Bối Kỳ và những người khác đứng vững, còn chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh thì đã bị âm thanh đánh nhau hấp dẫn.

Bốn người ngước mắt nhìn cách đó hơn ba trăm mét, cây cối nơi đó bị đổ ngã một mảng lớn, một sinh vật to lớn cực giống hổ đang chiến đấu với hai cô gái.

Đó là một sinh linh toàn thân màu vàng, hình thể của nó cao hơn ba mét, trên người có sọc đen giống hệt lão hổ, cái đầu cũng tương tự lão hổ bảy phần.

Điểm khác nhau chính là... Nó có hai cái đầu, trên trán đều có một cái sừng.

Đang chiến đấu với nó là hai cô gái trẻ thoạt nhìn chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi. Cả hai mặc áo da thú, đối mặt với sự công kích của lão hổ đã ở thế yếu, toàn thân bị thương không nhẹ.

- Khốn kiếp, đánh không thắng.

Hi Sắt hộc máu, tinh thần nhanh chóng trở nên uể oải.

Cô lùi lại mấy bước, giơ tay lau vết máu ở khóe miệng, nói với sắc mặt kiên nghị:

- Chị, ta ngăn cản nó, ngươi tìm cơ hội chạy đi.

- Không được, để ta ngăn nó, ngươi đi đi!

Hi Phù Ni vừa nói vừa vung cốt bổng trong tay, cắn răng lao về phía lão hổ lần nữa.

- Chị!

Hi Sắt biến sắc, vội vàng xông lên, tay không đánh về phía đầu ma thú.

Bạn cần đăng nhập để bình luận