Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 931: Đau Răng Quá, Thực Sự Ăn Không Vô

Sau khi súc miệng, phần lớn cặn thức ăn trong miệng đã được rửa sạch, nhưng vẫn còn một ít thịt vụn mắc giữa hai kẽ răng, rất khó làm sạch bằng cách súc miệng.

Dụ Tử nhìn chằm chằm một hồi, phát hiện trên răng cùng có hai cái đốm đen, răng đã bị móc rỗng hơn phân nửa.

- Trình ca, răng trong cùng của ngươi gần như bị móc rỗng hết rồi.

Cô nhíu mày hoảng sợ nói.

- Hả? Có thật không?

Trình Mâu hoảng sợ nhảy dựng.

Nếu răng không còn, sau này hắn phải ăn uống như thế nào?

- Hơn nữa hàm răng của ngươi đã biến thành màu vàng, còn có mùi hôi…..

Dụ Tử lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

- Cha à, ngươi đi tiệm thuốc thử xem sao.

Trình Tiếu quan tâm nói.

- Ừ, hôm nay tuần tra tiện đường ta sẽ ghé vào xem một chút.

Trình Mâu gật đầu lia lịa.

Hắn cảm thấy răng mình càng ngày càng đau, nhìn món ngon trên bàn đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị, không còn muốn ăn uống gì nữa.

- Được rồi, chúng ta ăn sáng trước đi, sắp muộn rồi.

Dụ Tử nhẹ giọng thúc giục.

- Vâng!

Trình Tiếu ngoan ngoãn lên tiếng.

- Ta không ăn, đi làm trước đây.

Trình Mâu đứng lên, che quai hàm chuẩn bị đi ra ngoài.

Hàm răng của hắn đau đến nỗi không thể ăn vô bất cứ món gì.

- Trình ca, ngươi chỉ mới ăn hai miếng thịt thôi.

Dụ Tử nghiêm mặt nói.

- Ta đi tiệm thuốc trước, đau răng quá, thực sự ăn không vô.

Trình Mâu xoay người lại ôm vợ.

Đau răng thật là muốn mạng người.

- Vậy ngươi mau đi đi.

Dụ Tử bất đắc dĩ nói.

Tiệm thuốc có bí dược chữa thương trị bách bệnh, có thể chữa khỏi bệnh đau răng của Trình Mâu, cho nên nàng không có quá nhiều lo lắng.

- Ta đi đây.

Trình Mâu phất phất tay, vội vã mở cửa rời đi.

Dụ Tử khẽ thở dài, xoay người lại nhìn về phía con gái, bắt đầu một vòng thúc giục mới.

- Tiếu Tiếu, đừng ngẩn người người, mau ăn xong rồi ta đưa ngươi đến trường học.

- Vâng!

Trình Tiếu phồng má, cố gắng nhai thức ăn nhanh hơn.

………

- Ta không có ý mạo phạm.

Băng Lai Khắc ngượng ngùng dời đôi mắt.

Hai chân thon dài của Hồ Tiên chụm vào cùng một chỗ, tao nhã nói:

- Lần này ta đến, chủ yếu là vì đàm phán giao dịch với các hạ.

- Đàm phán giao dịch?

Trong đáy mắt của Băng Lai Khắc lộ vẻ nghi hoặc, im lặng chờ cô gái tai hồ ly nói. Bốp bốp bốp…

Hồ Tiên đưa tay vỗ vào nhau.

Thành Phòng Quân từ phía sau cô đi tới đằng trước, đưa tay mở ra cái thùng bằng gỗ, để lộ hoa quả và rau xanh ở bên trong.

- Rau xanh với hoa quả!

Đôi mắt Băng Lai Khắc sáng lên.

Tuy rằng hắn là người đứng đầu một thành, nhưng cũng hiếm khi được ăn hoa quả, rau xanh. Thật ra ngẫu nhiên cũng có thể nhấm nháp được một chút, có điều phần lớn những loại mà hắn ăn đều không còn tươi mới.

Băng Lai Khắc tò mò hỏi:

- Giao dịch trong lời các hạ nói, chính là những thứ này?

- Hoa quả, mỗi quả chỉ cần năm viên tinh hạch hung thú sơ cấp trung đẳng, rau xanh, mỗi cân chỉ cần mười viên tinh hạch sơ cấp trung đẳng.

Hồ Tiên nói nội dung kinh người.

- Rẻ như vậy?

Băng Lai Khắc trừng lớn đôi mắt.

Phải biết rằng, hắn cũng thường xuyên giao dịch với thương nhân hành hoang, cho nên được ưu tiên một chút về hoa quả, vậy mà cũng cần phải mua với giá ba mươi viên tinh hạch sơ cấp trung đẳng một cân.

- Chỉ cần ngươi có tinh hạch, hoa quả, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.

Khóe miệng Hồ Tiên cong lên, trong giọng của cô tràn đầy tự tin.

-….

Băng Lai Khắc khẽ nhếch miệng, giọng điệu nữ nhân này ngông cuồng như vậy?

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tam trưởng lão Ốc Đảo, ánh mắt hắn mang theo ý hỏi. Bối Nhĩ Liên nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ những lời Hồ Tiên nói chính là thật sự.

- Được, ta muốn một ngàn quả trái cây.

Băng Lai Khắc rõ ràng nói.

- Không vội, hoa quả này chỉ là một phần, đợi đến lúc ngươi tới thành Huyền Vũ, còn có rất nhiều loại hàng hóa khác có thể giao dịch.

Hồ Tiên thản nhiên nói:

- Chỉ cần mang đủ tinh hạch hung thú, chúng ta cam đoan sẽ khiến cho ngươi vừa lòng.

- Chỉ giao dịch tinh hạch hung thú thôi sao?

Băng Lai Khắc kinh ngạc hỏi.

Hồ Tiên lạnh nhạt nói:

- Nếu có linh thú quý hiếm, cũng có thể dùng để giao dịch.

- Ta hiểu rồi.

Băng Lai Khắc chậm rãi gật đầu. Hai chân thon dài của Hồ Tiên dần thả lỏng ra, cô tiếp tục nói:

- Trong khoảng thời gian tổ chức Hội nghị Thánh Địa ở thành Huyền Vũ, chúng ta còn tiến hành hội đấu giá.

- Hội đấu giá?

Trong mắt Băng Lai Khắc lộ rõ vẻ nghi hoặc.

- Hội đấu giá là một hình thức giao dịch dựa trên cạnh tranh về giá cả, ai trả giá cao nhất sẽ giành được.

Hồ Tiên thuận miệng giải thích một câu, cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:

- Trên đấu giá hội, sẽ có Thuỷ Tinh Ngư, linh khí cao cấp, bí dược trị liệu Cảm Nhiễm Hư Quỷ …

- Thuỷ Tinh Ngư!

Đôi mắt Băng Lai Khắc bất chợt ngời sáng lên, hắn đứng bật dậy.

Khóe miệng Hồ Tiên cong lên, cô sắc bén nói:

- Đúng vậy, toàn bộ đều là người trả giá cao nhất sẽ được.

- Có ý tứ, ta cảm thấy rất hứng thú.

Băng Lai Khắc trầm giọng nói.

Thành Băng cũng có nguồn nước của chính mình, nhưng sản lượng rất ít, chỉ vừa vặn đủ làm cho mọi người không chết khát mà thôi.

Băng Lai Khắc nằm mơ cũng muốn có thể không kiêng nể gì mà uống nước, có Thuỷ Tinh Ngư, hắn sẽ không cần tiết kiệm nước nữa.

Hồ Tiên chống một tay vào lưng, tao nhã nói:

- Các hạ, Thuỷ Tinh Ngư chỉ có thể gặp, không thể cầu, tốt nhất các hạ nên mang nhiều tinh hạch hung thú một chút.

- Ta sẽ, ta nhất định phải có được Thuỷ Tinh Ngư.

Băng Lai Khắc kiên định nói,

- Vậy chúc các hạ may mắn.

Con ngươi màu đỏ hồng của Hồ Tiên ánh lên một tia gian xảo.

Phải biết rằng, có ít nhất năm mươi thành chủ sẽ tham gia Hội nghị Thánh Địa, chỉ vậy thôi đã đủ hiểu muốn có được Thuỷ Tinh Ngư cũng không phải chuyện dễ dàng.

Bối Nhĩ Liên thấy hai người bọn họ đã chấm dứt cuộc nói chuyện, thì nhanh chóng nhắc nhở:

- Băng Lai Khắc các hạ, mau chóng chuẩn bị sẵn sàng, trước khi bầu trời tối lại, Ốc Đảo chúng ta sẽ xuất phát.

- Ta hiểu rồi.

Băng Lai Khắc nghiêm túc gật đầu.

Tứ trưởng giả Ốc Đảo đứng lên, nhắc nhở lần nữa:

- Các hạ, mong ngươi nhớ rằng nhân số tham gia chỉ giới hạn trong vòng mười ngươi thôi.

- Được.

Băng Lai Khắc lên tiếng.

Hắn rất nghiêm túc nói:

- Chờ ta sắp xếp thật tốt mọi chuyện, sẽ rời đi với các ngươi.

- Chúng ta sẽ ở ngoài thành chờ ngươi.

Bối Nhĩ Liên đứng lên chuẩn bị rời đi.

- Được.

Băng Lai Khắc chậm rãi gật đầu, nhìn theo đám người Hồ Tiên đứng dậy rồi rời đi.



Bên kia, Hổ Tây với Hạ Lạc đang tiến hành công tác tuyên truyền.

Thành Phòng Quân thì bận rộn phát đơn tuyên truyền, trong tay mỗi người đều là một xấp tờ rơi thật dày, cũng may chúng rất nhanh đã giảm bớt rồi.

Trên bức tường ở hai bên ngã tư đường, được dán rất nhiều hình ảnh quảng bá cỡ lớn, chúng chính là cảnh đẹp của thành Huyền Vũ.

- Đây là thành Huyền Vũ?

- Thật đẹp, những thứ màu xanh biếc này đều là cây xanh sao?

- Không thể nào! Tại sao họ có nhiều cây xanh như vậy?

Dân chúng trong thành Băng liên tục kinh hô, bọn họ đều đứng ở phía trước ảnh chụp, âm thanh nghi ngờ cũng trầm trồ vang lên.

- Hãy lại đây nhìn, hoa quả và rau xanh rất tươi mới.

Hổ Tây lớn tiếng thét to, tay trái cầm một mớ rau xanh, tay phải nắm một quả táo đỏ tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận