Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1399: Nhìn Ngươi Không Giống Luyện Dược Sư



Tố Tô trầm mặc một hồi, ngước mắt thành khẩn nói:

- Chị, hy vọng ngươi có thể chữa khỏi cho Dụ Phỉ Nhi!

- Ta cũng hy vọng thế.

Tuyết Cơ nhún vai.

Nếu cô có thể tạo mối quan hệ tốt với hiệu buôn Dụ Chính trước khi thành Huyền Vũ đến vương quốc Hải Đinh, như vậy ban thưởng chắc chắn không ít.

- Chị đi theo ta…

Tố Tô nuốt xuống khoai lang khô, đi ở phía trước dẫn đường.

- Lại ăn thêm chút nữa đi.

Tuyết Cơ xuất ra một miếng thịt làm đưa cho cô gái.

Cô gái này cao một mét năm, để mái tóc ngắn màu đỏ, dáng người rất gầy yếu, trên mặt đầy tro bụi, nhưng cũng nhìn ra được sắc mặt cô ấy không tốt lắm.

- Cám ơn chị.

Đôi mắt đẹp của Tố Tô sáng lên, cầm miếng thịt khô bỏ vào miệng thật nhanh nhai nuốt.

Tuyết Cơ ôn nhu nói:

- Chậm một chút, không ai cướp của ngươi đâu.

- Vâng.

Nước mắt Tố Tô đảo quanh hốc mắt.

- Cha mẹ ngươi đâu?

Tuyết Cơ nghi hoặc hỏi.

- Không biết, ta chưa từng gặp bọn họ.

Tố Tô cúi đầu, thanh âm nhỏ tới mức không thể nghe thấy.

Tuyết Cơ trầm mặc, trong lòng thầm than một tiếng, cô gái này quá giống hoàn cảnh của cô.

Trước khi bước tới hiệu buôn Dụ Chính, Bách Biến Ma Nữ đã hỏi được rất nhiều tin tức có ích từ trong miệng cô gái ấy. Ví dụ như bên trong thành Tát Luận, có khu vực xóm nghèo lớn nhất vương quốc Hải Đinh.

Lại ví dụ như hiệu buôn Dụ Chính, là tồn tại mà ngay cả vương thất cũng kiêng kị.

Hơn nữa nơi đó chuyên cung cấp các loại phương diện thiết yếu cho cuộc sống của người dân trong vương quốc Hải Đinh, vì sự ổn định của quốc gia, nên vương thất không dễ dàng ra tay với bọn họ.

Cô gái mang theo Bách Biến Ma Nữ xuyên qua nửa nội thành, đi được ba giờ mới đến tổng bộ của hiệu buôn.

- Cuối cùng cũng tới rồi.

Tuyết Cơ thở ra một hơi, nếu cô tự đi tìm, chỉ sợ sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Tổng bộ của hiệu buôn này rất lớn, là một loạt những toà lầu bằng gỗ ngay mặt tiền phố chính, nhưng cửa ra vào chỉ có một. Lầu gỗ này là cửa hàng, phía sau lầu gỗ mới là khu nhà ở, thuộc loại địa phương không phận sự miễn vào.

Hiện tại, ở ngoài cửa lớn đang có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, cũng có người muốn vào bên trong xem thử, xem có thể chữa khỏi bệnh cho Dụ Phỉ Nhi hay không, nếu được, sẽ bỏ túi hai trăm ngàn viên tinh thạch ma thú cấp ba.

- Thiệt nhiều người.

Tố Tô khẩn trương nói.

- Đừng sợ, theo ta đi vào.

Vẻ mặt Tuyết Cơ lạnh nhạt, cất bước đi về hướng cổng lớn. Cô đi được vài bước, lại ngoài ý muốn thấy người quen.

Trong đám người, cô phát hiện ra Mậu Đạt và Kha Đa Lạp đang ôm thùng gỗ, đen mặt muốn đi vào, lại bị kỵ sĩ thủ vệ ngăn ở bên ngoài.

Mậu Đạt lớn tiếng nói:

- Để cho chúng ta đi vào, ta đến bàn việc buôn bán với đại nhân nhà các ngươi.

Một người có bộ dáng quản gia bước tới, lãnh đạm nói:

- Thật ngại quá, đại nhân nhà ta không muốn bàn chuyện buôn bán với các ngươi, hiện tại cũng không còn tâm tư nào bàn chuyện buôn bán, cho nên mau rời đi đi.

Mậu Đạt thành khẩn nói:

- Ta cam đoan Dụ Chính sẽ cảm thấy hứng thú với những thứ trong thùng này.

- Không được.

Quản gia kiên định lắc đầu.

Tuyết Cơ thu mọi việc một màn này vào trong mắt, hoá ra đối tượng giao dịch Mậu Đạt muốn tìm chính là hiệu buôn Dụ Chính, nhưng bị người ta chặn ở ngoài cửa.

- Đáng giận, chúng ta đi.

Mậu Đạt khó thở, nâng tay vỗ lên đầu Kha Đa Lạp, sau đó xoay người chen vào đám người.

Sắc mặt quản gia không thay đổi, quay đầu lại nhìn về phía đám người vây xem, khách khí nói:

- Xin các vị đừng vây xem ở đây, nhanh tản ra đi.

- Phong quản gia, thân thể tiểu thư Phỉ Nhi thế nào?

Có người vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.

- Đúng vậy, chúng ta đều rất quan tâm tình huống thân thể của quý tiểu thư, mau nói cho chúng ta biết đi.

- …

Những người vây xem đều hô lớn, nhưng trong lòng bọn họ nghĩ gì thì không ai biết được.

Sắc mặt quản gia trầm xuống, sau đó hắn ngước mắt lên lạnh lùng nói:

- Tất cả đều trở về đi.

Cho rằng hắn không biết trong đám người này có bao nhiêu thám tử của thế lực khác sao?

Những người vây xem không nhận được đáp án, đều ỉu xìu xoay người rời đi, không dám tiếp tục vây xem nữa, càng không dám đắc tội với với hiệu buôn Dụ Chính.

Mọi người tản ra, ngoài cửa lớn chỉ còn lại hai người Bách Biến Ma Nữ và Tố Tô.

Quản gia lộ ra vẻ mặt không vui, trầm giọng hỏi:

- Tại sao các ngươi không đi?

- Ta đến trị liệu cho quý tiểu thư.

Tuyết Cơ thành khẩn nói.

Quản gia lộ vẻ mặt hồ nghi, nhíu mày hỏi:

- Ngươi có cách chữa khỏi cho tiểu thư Phỉ Nhi?

- Phải thử xem mới biết được.

Tuyết Cơ nhún vai.

Quản gia lắc đầu, không tin nói:

- Nhìn ngươi không giống luyện dược sư.

- Trông mặt bắt hình dong là thói quen không tốt.

Tuyết Cơ cười nhạo nói.

- Cũng đúng.

Quản gia nhíu mày, cô gái trước mắt dám nói với hắn như vậy, chắc có chút thực lực.

Hắn hơi do dự cuối cùng vẫn nâng tay nói:

- Vậy ngươi theo ta vào đi, thử xem sao.

Tuyết Cơ cong lên khóe môi, cất bước đi theo.

Tố Tô do dự một chút, cũng muốn theo sau, lại bị quản gia ngăn cản.

- Ngươi không thể vào.

Quản gia trầm giọng nói.

- Vì sao?

Tuyết Cơ nghiêng đầu hỏi.

- Cô ấy đâu phải luyện dược sư?

Quản gia hỏi ngược lại.

Tố Tô mặc toàn quần áo rách nát, người sáng suốt đều biết cô ấy tới từ địa phương nào, thậm chí trên người còn có hương vị khó ngửi.

Tuyết Cơ nhíu mày nói:

- Cô là học trò của ta, không thể vào ư?

- Được rồi, đi vào thôi.

Quản gia giật giật khóe miệng.

Tuy hắn không tin, nhưng cũng không muốn làm chậm trễ thời gian nữa, một cô bé bình thường thôi mà, không có chút uy hiếp nào.

Tố Tô thở dài một hơi, vội vàng đi theo Bách Biến Ma Nữ. Cô bước lặng lẽ bên cạnh cô ấy, trong mắt không tự chủ được đã dâng lên một tia cảm kích

…………..

Đạp đạp đạp...

Quản gia đi ở phía trước, dẫn đường xuyên qua lầu gỗ, bước vào sân sau.

Tuyết Cơ mang theo Tố Tô, bước đi thong thả đằng sau hắn, đôi mắt đẹp đánh giá chung quanh, trong lòng vô cùng cảnh giác.

Ba người đi vào sân, lọt vào tầm mắt bọn họ là một mảnh hoa viên, nở đầy hoa đủ loại sắc màu.

- Thật đẹp.

Tố Tô kinh ngạc nói.

Quản gia bình tĩnh nói:

- Tiểu thư Phỉ Nhi thích hoa, cho nên trồng những thứ này.

Tuyết Cơ hiểu rõ gật đầu, không khỏi đem nơi này ra so sánh với hoa viên thành Huyền Vũ, sau đó cô phát hiện ra hoa viên thành Huyền Vũ vẫn đẹp mắt hơn nhiều.

Cô tò mò hỏi:

- Tiểu thư Phỉ Nhi mắc chứng bệnh gì?

- Không biết, không có luyện dược sư nào tra ra được.

Sắc mặt quản gia ngưng trọng lắc đầu.

Tuyết Cơ nhíu mày, không ai có thể tra ra chứng bệnh, trong lòng cô lập tức không còn nắm chắc nữa, lại hỏi:

- Vì sao tiểu thư Phỉ Nhi mắc phải chứng bệnh này?

Quản gia lần thứ hai lắc đầu, giải thích:

- Ta cũng không rõ ràng, có lẽ phải đợi tới khi tiểu thư Phỉ Nhi tỉnh lại mới biết được.

- Cái gì cũng không biết, vậy trị liệu kiểu gì?

Tố Tô nhỏ giọng nói.

- Đi trước nhìn thử.

Tuyết Cơ sờ sờ túi da thú bên hông, bên trong có rất nhiều thứ tốt Mục Lương cho cô, có lẽ sẽ chữa khỏi cho Dụ Phỉ Nhi, chỉ là cô không dám xác định tỷ lệ thành công là bao nhiêu.

Quản gia mang theo hai người xuyên qua sân, đi lên một cái hành lang dài hun hút, tới cuối cùng mới là phòng ốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận