Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1331: Công Trình Đường Sắt



Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi:

- Mục Lương, ta vẫn rất tò mò, vì sao đường cho xe lửa đi lại gọi là đường sắt?

Cô đã tới ngoại thành quan sát tối, những dải đường ray được thiết kế trên đó đều làm bằng ngọc lưu ly, chẳng có liên quan gì tới sắt cả.

- Chuyện này ư….?

Mục Lương há miệng.

Đâu thể nói cho cô ấy biết vì kiếp trước của anh đều gọi chúng là đường sắt, anh lại lười suy nghĩ tên mới nên cứ tiếp tục sử dụng cái tên đó.

- Bởi vì đường sắt dễ nhớ.

Anh nghiêm túc nói.

-....

Nguyệt Thấm Lan liếc mắt đầy xem thường, bày ra vẻ mặt ngươi nói dối ta.

Sau đó, cô lắc đầu đứng dậy rời đi, chỉ khoát tay mà không them quay đầu lại nói:

- Không thèm nói với ngươi nữa, ta đi làm việc đây.

- Vẫn không thể bớt phức tạp đi.

Mục Lương cười khổ than.

Anh cũng rời khỏi thư phòng, cất bước đi ra bên ngoài cung điện, Ly Nguyệt đã chuẩn bị xong xe ngựa, Tiểu Tử đang cùng Vệ Ấu Lan đứng bên cạnh thùng xe.

- Xuất phát đi.

Mục Lương bước lên thùng xe, Ly Nguyệt đi theo lên.

Vệ Ấu Lan đưa tay đóng cửa thùng xe lại, nghiêng đầu đối Tiểu Tử nói:

- Ta sẽ dạy cho ngươi cách đánh xe ngựa.

- Ừ.

Tiểu Tử nghiêm mặt gật đầu.

Hai người ngồi ở phía trước thùng xe, kéo dây cương nhẹ nhàng rung, bầy Sói Mặt Trăng ngửa mặt lên trời hú dài, rồi kéo xe ngựa chạy như bay ra ngoài khu Trung Ương.

- Dây cương rung một chút có nghĩa là đi tới, rung hai cái lại phối hợp với hô khẩu lệnh là gia tốc.

Vệ Ấu Lan vừa khống chế được xe ngựa, vừa chỉ cách thức.

- Ta đã nhớ kỹ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Tử hơi trắng bệch, hai tay nắm chặt thùng xe bên cạnh, lo lắng sẽ bị rơi ra ngoài. Bởi vì chỉ cần thời gian mấy chục giây bọn họ đã đi từ tầng tám Trung Ương tới tầng một Trung Ương.

Hai mươi phút sau, Sói Mặt Trăng đã kéo thùng xe xuyên qua cổng Nội thành, lúc này tốc độ của chúng mới dần dần chậm lại.

Ở vị trí năm trăm mét ngoại thành, có công nhân đang khuân vác đường ray ngọc lưu ly, còn có một cây thanh ngang đường ray.

Ngao minh minh…

- Thành chủ đại nhân, tới rồi.

Vệ Ấu Lan quay đầu lại cung kính nói.

- Ừm.

Mục Lương lên tiếng.

Sói Mặt Trăng ngừng lại, tay của Tiểu Tử có chút run rẩy mở cửa thùng xe ra.

Mục Lương và Ly Nguyệt bước từ trên xe xuống dưới, hộ vệ Trung Ương lập tức xúm lại tiến lên, bảo vệ anh ở bên trong.

- Tiến độ rất nhanh.

Mục Lương nhìn về phía nhà ga thứ nhất, ngoại hình của nó y như một căn phòng lớn, cũng là nhà bán và soát vé, mà sân ga lại tương tự với nhà ga ở kiếp trước.

- Cứ tới nhìn sao.

Anh cất bước đi về phía trước, hộ vệ Trung Ương vẫn như trước đi hai bên người anh. Rất nhanh nhóm công nhân đã phát hiện ra đám người Mục Lương, động tác trên tay bọn họ đều ngừng lại.

- Là thành chủ đại nhân tới!

Có người hô to một tiếng.

- Thành chủ đại nhân!

Nhóm công nhân đều ngừng công tác trenn tay, cung kính hô, trong giọng nói chứa đầy kính nể và sùng bái.

- Ừm, các ngươi cứ tiếp tục, ta chỉ đến xem thôi.

Mục Lương gật đầu ý bảo.

- Vâng!

Nhóm công nhân dùng sức gật đầu. Bọn họ làm việc càng thêm hăng say, muốn biểu hiện một chút trước mặt thành chủ đại nhân.

Lúc này, một người đàn ông cao lớn đứng gần đó bước nhanh tới, cung kính nói:

- Thành chủ đại nhân, ta là người phụ trách công trình đường sắt, tên là Trình Tường.

Mục Lương bình tĩnh hỏi:

- Ừm, đường sắt xây dựng thế nào rồi, có xảy ra vấn đề gì không?

- Bẩm thành chủ đại nhân, tạm thời còn chưa gặp được vấn đề, mọi việc đều thuận lợi.

Trình Tường cung kính cười.

- Mang ta đi nhìn thử.

Mục Lương nâng tay lên.

- Vâng, thành chủ đại nhân mời đi theo ta.

Trình Tường liên tục gật đầu, cất bước đi phía trước dẫn đường. Mọi người xuyên qua một mảnh đất trống, đi vào bên trong nhà ga.

Nhà ga tổng cộng chia làm hai bộ phận, một mặt hướng ra ngoài cổng lớn này là bộ phận thứ nhất, cũng chính là sảnh bán vé và ngồi đợi xe, còn bộ phận thứ hai ở bên trong chính là khu sân ga, là địa điểm cho xe lửa ngừng chân và hành khách lên xuống.

Mục Lương nhìn chung quanh một vòng, sau đó lập tức đi đến đường ray ở dưới sân ga.

Đường ray bên dưới sân ga đã được xây dựng hoàn chỉnh, ở bên ngoài công nhân đang kéo dài đường ray ra hướng tới Phố Buôn Bán ở ngoại thành.

- Có kiểm tra khoảng cách giữa hai thanh ray hay không?

Mục Lương nghiêng đầu hỏi.

- Có, ta còn chế tác xe đường ray chuyên môn kiểm tra nữa.

Trình Tường vội vàng gật đầu nói. Hắn đưa tay chỉ tới vị trí cuối cùng của đường ray, nơi đó có một chiếc xe đẩy tay đang đặt trên đường ray.

Mục Lương nhướng mày, Trình Tường này có chút thông minh.

Kỳ thật xe đường ray trong miệng hắn chính là công cụ kiểm tra khoảng cách giữa hai thanh đường ray.

Chỉ cần để cho xe đường ray, chạy trên đường ray, nếu nó ngừng lại ở đoạn nào, vậy có nghĩa là giữa hai thanh đường ray đó có vấn đề.

- Tốt lắm.

Mục Lương vừa lòng gật đầu.

Trình Tường thở ra một hơi, trên mặt hắn thả lỏng hơn một chút.

Mục Lương dừng lại nửa giờ ở nhà ga, lúc sau mới lên xe ngựa tới Vệ thành tiếp tục công việc tuần tra.

…………

Vù vù hô…

Phóng tầm mắt trên biển rộng bao lao, nơi đó có ba chiến thuyền lớn xếp thành hình chữ nhân (人) đi tới với chủ thuyền chạy ở phía trước.

Giữa những hàng hóa chất đống trong khoang thuyền, Tuyết Cơ đang đứng cạnh tường, nghe động tĩnh bên ngoài.

Rầm rầm…

Cô chỉ nghe thấy thanh âm nước biển đập vào mạn thuyền.

Ùng ục ùng ục...

Bụng của Bách Biến Ma Nữ kêu lên hai tiếng.

- Đói bụng rồi, phải tìm chút đồ vật gì đó để ăn thôi.

Tuyết Cơ nói thầm một câu.

Cô đã ở trên thuyền này đợi được năm ngày, trong năm ngày này cô vẫn luôn ở trong khoang chứa hàng, khi không có ai mới hiện ra thân hình, rồi nhàm chán ngẩn người ngồi đó, lúc đói bụng lại lấy đồ ăn trong khoang chứa hàng lót dạ.

Trong khoang chứa hàng chất đầy các loại hàng hóa, hồng, hồng khô, bánh bích quy.. vân vân. Khi cô đói bụng, mỗi loại sẽ ăn một chút, như vậy sẽ không bị phát hiện.

- Không được, hôm nay ta phải ăn một thứ gì đó nóng hổi.

Tuyết Cơ nhìn rương khoai lang, đột nhiên mất đi hứng thú. Cô đã có năm ngày không được ăn món gì đó nóng hổi, điều này khiến cho cô bắt đầu trở nên cực kỳ nhớ nhung thành Huyền Vũ.

Cả ngày cô phải ở trong khoang chứa hàng, không có ai để nói chuyện phiếm, cũng không thể làm chuyện gì khác, thật sự rất nhàm chán.

- Cẩn thận một chút, chắc sẽ không bị phát hiện.

Tuyết Cơ thở sâu, đưa tay vỗ lên khôi giáp U Linh, tiến vào trạng thái ẩn thân. Cô bước thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận đi tới khu vực bên cạnh khoang chứa hàng.

Cô nghiêng tai lắng nghe, ngoài cửa rất im lặng.

- Không có ai ư?

Tuyết Cơ hơi hơi nhăn mày, sau khi do dự một chút, cuối cùng cô vẫn đưa tay nhẹ nhàng mở cửa khoang chứa hàng, chỉ hé ra một khoảng thật nhỏ thôi.

Động tác trên tay cô ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục lưu ý động tĩnh bên ngoài.

Qua một hồi lâu, vẫn như cũ không có âm thanh, lúc này cô mới thở phào một hơi, rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa khoang chứa hàng ra, một khoảng vừa đủ cho người cô lướt qua.

Ken két…

Cửa gỗ phát ra âm thanh, điều này khiến cho Bách Biến Ma Nữ hơi khẩn trương.

Cô âm thầm cầu nguyện, rồi thò đầu ra bên ngoài xem, nhưng trong thông đạo căn bản không có người nào hết.

- Đúng là không có ai.

Tuyết Cơ lại thở một hơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận