Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 829: Chớp Mắt Có Hơn Ba Trăm Triệu Điểm Tiến Hóa



Tân Phong kích động hô:

- Thật tốt quá, rốt cục không còn khẽ há mồm là ăn ngay một miệng cát nữa rồi.

Biểu cảm trên mặt Mục Lương vô cùng cổ quái, anh có cảm giác người thú đầu khỉ đang đứng trước mặt mình này có tính tình y hệt một đứa trẻ con.

- Giao dịch đã hoàn thành, chúng ta phải đi rồi.

Anh lạnh nhạt mở miệng nói.

- Vâng!

Hạ Nạp Ân cung kính lên tiếng.

- Mục Lương các hạ, lên đường bình an.

Tân Phong dùng sức vẫy tay chào tạm biệt mọi người.

-.....

Mục Lương hơi gượng cười.

Nếu ở Địa Cầu mà nói như vậy, sợ là sẽ bị mọi người bao vây vào đánh cho một trận đấy. Cửa của toa thuyền được đóng lại, ngăn cách tiếng gió cùng cát bụi ở bên ngoài.

- Đại nhân Mục Lương, muốn đi tới thành Ba Khắc phải đi hướng này.

Hạ Nạp Ân đưa tay chỉ về một phương hướng. anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, toa thuyền vận dụng tốc độ cao nhất đi tới, thẳng tiến về phía thành Ba Khắc.

Trong toa thuyền, Ly Nguyệt mở ra túi da thú, chuẩn bị kiểm kê số lượng tinh hạch hung thú.

- Nhiều tinh hạch hung thú như vậy sao!

Hổ Tây mở lớn miệng.

Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, nói:

- Đại nhân Mục Lương, nếu mỗi thành thị xung quanh rừng Vạn Khô ngài đều kiến tạo một tấm chắn, chắc có thể kiếm được rất nhiều tinh hạch đấy!

- Ý tưởng tốt lắm, ta có thể đi đàm phán chuyện này một chút.

Mục Lương ôn hoà cười nói.

Trừ phi có thể phủ xanh toàn bộ Rừng Vạn Khô, tới lúc đó tất cả bão cát ở nơi này mới biến mất được, nếu không biện pháp hữu hiệu nhất có thể sử dụng, vẫn là xây dựng một tấm lá chắn xung quanh thành thị.

Mục Lương vươn tay, chạm vào túi da thú đựng đầy tinh hạch hung thú, ý niệm vừa động, anh ra lệnh cho hệ thống.

- Hệ thống, đem tinh hạch hung thú chuyển hóa thành điểm tiến hoá.

[Đinh! Chuyển hóa thành công.]

Anh mở ra bảng bốn thuộc tính cơ bản.

Thuần dưỡng sư: Mục Lương.

Thể lực: 166.1.

Tốc độ: 1674.8.

Sức mạnh: 1699. 6.

Tinh thần: 1663. 9.

Tuổi thọ: 24 tuổi /16001 năm.

Điểm thuần dưỡng: 2520.

Điểm tiến hoá: 380,812,096.

Mục Lương nhìn thấy điểm tiến hoá đã được chín con số, không nhịn được mỉm cười vui vẻ.

Trong số ba trăm tám mươi triệu tám trăm ngàn điểm tiến hoá, phần lớn là giao dịch được từ thành Phượng, ngoài ra còn có thu gom được từ sào huyệt hư quỷ, làm giao dịch xây dựng lá chắn pha lê nữa.

Mục Lương ý niệm vừa động, thu lại bảng thuộc tính cơ bản.

Anh thầm tính toán trong lòng, vậy là mình còn cần sáu trăm hai mươi triệu hai trăm nghìn điểm tiến hoá, mới có thể tiến hóa Đôi Cánh Thiên Sứ đến cấp 10. Mà muốn để cho động vật thuần dưỡng của mình tiến vào cấp 11, cần phải có 10 tỷ điểm tiến hoá. Con số khổng lồ này làm cho Mục Lương hiện tại không dám nghĩ nhiều.

…………

Thùng thùng đông............

Tiếng chuông du dương vang lên bảy lần, một ngày mới chính thức bắt đầu ở thành Huyền Vũ.

Ở khu Trung Ương, Mễ Nặc ngồi ở cửa cung điện, đôi mắt của cô cứ nhìn chằm chằm về phía Trà Thụ Tinh Thần.

Trong tán lá, ong thợ đang ngắt lấy quả Tinh Thần đã chín, tránh để cho quả chín muồi sau đó rơi xuống, tạo thành phiền phức không cần thiết.

- Suy nghĩ cái gì vậy?

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng kéo kéo làn váy, tao nhã ngồi ở bên cạnh cô gái tai thỏ. Đôi mắt màu lam của Mễ Nặc loé sáng, như sực tỉnh lại, cô ấy nói:

- Thấm Lan, ta không nghĩ cái gì nha.

- Vậy cứ coi như không có đi.

Nguyệt Thấm Lan trêu ghẹo nói.

Đôi mắt Mễ Nặc mơ hồ, trên khuôn mặt cô ấy hơi ửng hồng nói:

- Thật sự không có mà.

Nguyệt Thấm Lan khẽ mỉm cười, cô biết cô gái tai thỏ đang nghĩ đến Mục Lương. Cô cũng biết cô gái này da mặt mỏng, cho nên không trực tiếp nói thẳng ra suy nghĩ của mình.

- Các ngươi đang nói cái gì mà lặng lẽ vậy?

Một âm thanh quyến rũ vang lên.

Hồ Tiên đi ra khỏi Cung điện, con ngươi màu đỏ hồng đánh giá người phụ nữ tao nhã và cô gái tai thỏ.

- Nói chuyện phiếm mà thôi.

Khuôn mặt Nguyệt Thấm Lan mang ý cười, động tác nhẹ nhàng chậm rãi đứng lên.

- Các ngươi còn có thể nói chuyện phiếm, hiện tại ta phải đi khu giao dịch nhìn chằm chằm mấy người ở đó đây.

Hồ Tiên hơi buồn bực nói, đôi tai hồ ly của cô nhẹ nhàng rung lên.

Nguyệt Thấm Lan đung đưa mái tóc dài màu xanh nước biển của mình, trong trẻo nói:

- Ta cũng nên đi khu xưởng thị sát một chút.

Nhóm tằm đầu tiên đã sắp nở, chúng sẽ sẵn sàng để ươm tơ chỉ trong vài ngày tới, cô cần phải chú tâm quan sát chúng mới được.

- Ta đi trước đây.

Hồ Tiên cũng không quay đầu lại chỉ vẫy vẫy tay, sau đó bước từng bước quyến rũ về phía thang vận chuyển.

Nguyệt Thấm Lan trước khi rời đi thì nhìn về phía cô gái tai thỏ, cất giọng tao nhã dặn dò nói:

- Mễ Nặc, thay ta báo bình an cho Mục Lương, ngươi hãy nói rằng thành Huyền Vũ mọi việc đều tốt đẹp.

- Vâng, được thôi.

Con ngươi màu lam của Mễ Nặc sáng lên, có lý do để gọi điện thoại cho Mục Lương rồi. Cô đứng lên, bị rất kích động trở lại bên trong Cung điện, đi về hướng phòng liên lạc ở sảnh phụ.

Bên trong phòng liên lạc, Vệ Ấu Lan đang cầm một quyển sách lên đọc.

Sách cô bé đang xem được lấy từ giá sách trong thư phòng của Mục Lương. Anh đã đồng ý cho cô bé đọc một chút sách lúc rảnh rỗi.

Theo như những gì anh nói, người thường xuyên đọc sách, mới có thể làm phong phú tâm hồn của mình, cũng khơi mở thêm tầm nhìn ra thế giới.

Phanh..

Cửa phòng bị đẩy ra, cô gái tai thỏ đi vào phòng liên lạc.

- Tiểu thư Mễ Nặc, có chuyện gì sao?

Vệ Ấu Lan vội vàng buông sách ra đứng dậy.

- Giúp ta liên hệ với Mục Lương, ta phải nói chuyện với anh ấy về công vụ ở thành Huyền Vũ.

Mễ Nặc xoa xoa đôi tay nhỏ bé nói một cách rất thuần thục.

- Được ạ.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn lên tiếng.

Cô bé đưa tay chạm vào mắt của Trùng Cộng Hưởng, sau đó ôn nhu mở miệng:

- Nối liên lạc cho ta tới chỗ đại nhân Mục Lương.

Dụ.....

Trùng Cộng Hưởng thức tỉnh, cánh của nó rung với tốc độ rất cao, sau khi đạt tới một tần số nhất định, bỗng nhiên không còn nghe thấy âm thanh đập cánh của nó nữa.

- Chắc đã liên lạc được rồi!

Vệ Ấu Lan nhỏ giọng nói.

- Mục Lương, có nghe thấy ta nói không?

Mễ Nặc đi lên phía trước, thử mở miệng chào hỏi. Khoảng một giây sau, âm thanh ôn hòa của Mục Lương từ bên kia truyền ra:

- Mễ Nặc, chào buổi sáng.

- Mục Lương, hiện tại ngươi có tiện nói chuyện không?

Mễ Nặc cẩn thận dò hỏi.

- Có chứ, ta đang trên đường quay về thành Phi Điểu.

Mục Lương lên tiếng.

Trải qua một đêm dùng tốc độ cao nhất bay đi, đám người Mục Lương đã chạy qua được bốn toà thành lớn, cũng đàm phán tốt về giao dịch của bọn họ với căn cứ trung chuyển, cho nên giờ phút này bọn họ chuẩn bị bay trở về thành Phi Điểu.

Mễ Nặc nhịn không được hỏi:

- Ngươi có mệt lắm không?

- Không có chuyện gì đâu.

Mục Lương dịu dàng trả lời. Sau đó anh nhẹ giọng hỏi ngược lại:

- Có chuyện gì xảy ra ở thành Huyền Vũ không?

- Ta chính là muốn cùng ngươi nói, thành Huyền Vũ mọi việc đều tốt lắm, ngươi không cần lo lắng.

Mễ Nặc cất giọng mềm mại nói.

Ở trong phòng liên lạc, tiểu hầu gái đang nhìn vào con ngươi màu lam của cô gái tai thỏ, con ngươi ấy hơi hồng lên, cảnh này thật khiến người ta thương tiếc.

- Vậy là tốt rồi.

Mục Lương mỉm cười nói.

Anh biết Thành Huyền Vũ vẫn ổn, ngay cả Tiểu Huyền Vũ cũng đang trong trạng thái khoẻ mạnh, chứng minh tất cả mọi chuyện ở bên đó đều rất tốt.

- Còn có chuyện gì không?

Mục Lương nhẹ giọng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận