Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1386: Có Bất Ngờ Đang Chờ Các Ngươi Đấy



- Vậy tại sao ngươi lại muốn ta tới thành Huyền Vũ?

Nguyệt Thấm Di nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt.

Với điều kiện như vậy, chẳng phải cô sẽ được lợi rất lớn sao?

Mục Lương mỉm cười không nói gì, chỉ là liếc nhìn Nguyệt Thấm Lan một cái.

Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan đỏ bừng, cô biết anh vì mình, trong lòng nhất thời ấm áp, nói không xúc động là không thể nào.

-....

Nguyệt Thấm Di ngơ ngác nhìn hai người liếc mắt đưa tình, lập tức đã hiểu rõ.

Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, vừa vui vẻ thay em gái vừa rất hâm mộ cô ấy.

Nguyệt Thấm Di thở dài, lắc đầu nói:

- Việc này vẫn là để nói sau đi, bây giờ thế cục của vương quốc Hải Đinh không mấy lạc quan, cho nên ta tạm thời không thể rời đi được.

Địa vị của quốc vương Hải Đinh đang tràn ngập nguy hiểm, đám người công tước, Kỵ Sĩ trưởng, bá tước đều đang lăm le vương vị.

Dù Nguyệt Thấm Di muốn rời đi thì cũng phải giúp ân nhân cứu mạng trải qua kiếp nạn lần này.

- Đã xảy ra chuyện gì sao?

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi.

- Điều này không quan trọng, ngươi không cần phải lo lắng.

Nguyệt Thấm Di vỗ nhẹ vào tay của em gái.

Mục Lương suy nghĩ một chút, lại hỏi:

- Sau khi thủy triều ma thú qua đi, tình huống hiện giờ của vương quốc Hải Đinh như thế nào rồi?

- Tổn thất nặng nề, bây giờ đang ở vào trong giai đoạn xây dựng lại.

Nguyệt Thấm Di thuận miệng ứng phó một câu.

- Chị, chúng ta cũng muốn đến vương quốc Hải Đinh, ngươi vừa vặn có thể cùng đi với chúng ta nha.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Di đáp ứng không chút do dự.

Cô cảm thấy rất hứng thú đối với thành Huyền Vũ, ở lại thêm vài ngày cũng có thể biết rõ nơi đây hơn.

- Ngươi sẽ thích thành Huyền Vũ, nếu như muốn lưu lại thì có thể nói với ta bất cứ lúc nào.

Mục Lương ôn hòa nói.

Anh rất thưởng thức Nguyệt Thấm Di, một cô gái có khát vọng và lý tưởng, người như vậy có thể giúp đỡ xây dựng thành Huyền Vũ trở nên lớn mạnh hơn.

Được.

Nguyệt Thấm Di gật đầu đáp ứng.

…………

Vù vù vù ~~~

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ từ trên trời giáng xuống, trở lại tầng tám khu Trung Ương.

Hai mắt đỏ như máu của Hi Bối Kỳ khôi phục thành màu vàng kim, đôi cánh dơi sau lưng thu hẹp biến mất.

Cô xoa bụng lẩm bẩm, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ:

- Đói quá đi, bao giờ mới tới giờ ăn tối vậy?

Nguyệt Phi Nhan cười trêu chọc đáp:

- Vẫn còn sớm, bây giờ mới xế chiều, còn phải đợi thêm ít nhất một giờ nữa mới đến bữa tối.

- A, còn phải đợi lâu như vậy sao~~~

Hi Bối Kỳ liếm răng nanh và than vãn.

- Nếu đói bụng thì ngươi có thể đến phòng bếp tìm gì đó để lót dạ.

Nguyệt Phi Nhan thanh thúy nói.

Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ sáng lên:

- Đúng rồi, ta đi phòng bếp!

Hai người trở lại cung điện rồi bước nhanh tới nhà bếp.

Trong phòng bếp, ba người Mễ Nặc, Vệ Ấu Lan và Tiểu Tử đang chuẩn bị bữa tối.

- A, hôm nay Tiểu Nặc xuống bếp sao?

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc thốt lên.

Kể từ khi đến trường học dạy âm nhạc, số lần cô gái tai thỏ xuống bếp càng ngày càng ít.

Dù sao thì khi cô ấy tan học trở lại cung điện thì đã sắp đến thời gian ăn cơm rồi.

Mễ Nặc quay đầu cười nói:

- Hôm nay, có khách quý đến cung điện, cho nên ta đến giúp một tay.

- Khách quý, đó là ai vậy?

Nguyệt Phi Nhan tò mò hỏi, hai mắt chớp chớp.

Mễ Nặc mỉm cười một cách thần bí, nói:

- Hì hì, ngươi đi thư phòng nhìn thì sẽ biết thôi.

- Thần thần bí bí.

Nguyệt Phi Nhan chống nạnh, nói với giọng như ông cụ non:

- Ngươi bị Mục Lương dạy hư, có chuyện gì cũng không chịu nói thẳng.

Mễ Nặc không cho là đúng, vội vàng thúc giục:

- Ngươi mau đi xem đi, nhanh lên.

- Đúng vậy, có bất ngờ đang chờ các ngươi đấy.

Tiểu Tử cười nói.

- Bất ngờ?

Đôi mắt màu vàng óng Hi Bối Kỳ sáng lên, trên mặt lộ ra thần sắc hứng thú.

Cô kéo tay của cô gái tóc đỏ, hưng phấn nói:

- Đi đi đi, chúng ta đến thư phòng xem một chút.

- Không phải ngươi nói đói bụng sao?

Nguyệt Phi Nhan bị kéo ra khỏi phòng bếp, hỏi.

Hi Bối Kỳ bĩu môi nói:

- Chúng ta đi xem điều bất ngờ là gì trước đã.

- Thật bó tay với ngươi.

Mặc dù ngoài miệng Nguyệt Phi Nhan nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng rất hiếu kì sự bất ngờ mà cô gái tai thỏ nói là cái gì.

Hai người đi tới trước cửa thư phòng và nghe được tiếng trò chuyện truyền ra bên ngoài, trong đó có giọng nói của Mục Lương, Nguyệt Thấm Lan mà hai người rất quen thuộc và một giọng nữ xa lạ.

- Khách quý là nữ!

Hi Bối Kỳ nghiêm túc nói.

- Đồ ngốc cũng nhận ra được.

Nguyệt Phi Nhan trợn trắng mắt, giơ tay gõ cửa phòng.

Cuộc nói chuyện trong phòng dừng lại, tiếp đó là giọng nói của Mục Lương vang lên.

- Vào đi.

Cót két ~~~

Nguyệt Phi Nhan đẩy cửa bước vào thư phòng, Hi Bối Kỳ chen vào theo.

- Ngươi tới rất đúng lúc, có người muốn gặp ngươi.

Khóe môi của Mục Lương mang theo ý cười, anh bình tĩnh nhìn cô gái Ma Cà Rồng và cô gái tóc đỏ.

Nguyệt Thấm Lan và Nguyệt Thấm Di đồng thời đứng lên, hai người có dung mạo giống nhau, lúc này một người vẫn giữ vẻ ưu nhã, người còn lại thì nhìn hai cô gái vừa bước vào với ánh mắt dò xét.

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Di mở to, cô nhìn Nguyệt Phi Nhan từ đầu đến chân tới tới lui lui mấy lần, giống như muốn dùng ánh mắt để nhìn thấu cô gái tóc đỏ.

Hi Bối Kỳ hết nhìn Nguyệt Thấm Lan rồi lại nhìn sang Nguyệt Thấm Di, kinh ngạc thốt lên:

- A! Lại có thêm một chị Thấm Lan!

Nguyệt Phi Nhan sửng sốt một chút, buột miệng hỏi:

- Mẹ, Tuyết Cơ đã về rồi à?

Trong suy nghĩ của cô, chỉ có Bách Biến Ma Nữ mới có thể biến ảo thành mẹ của mình giống như vậy.

- Ngươi nói bậy cái gì đấy, người này là...

Nguyệt Thấm Lan chần chờ một chút.

- Ngươi nói vậy là sao, chẳng lẽ cô ấy không phải là Tuyết Cơ? Vậy cô ấy là ai?

Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu tò mò hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, ta có một người chị gái song sinh tên là Nguyệt Thấm Di, chính là cô ấy.

Nguyệt Phi Nhan bừng tỉnh, kinh ngạc nói:

- A? Ngươi đã tìm được chị gái của mình rồi à!?

- Ừ, tìm được rồi.

Nguyệt Thấm Lan đáp.

Nguyệt Thấm Di vẫy vẫy tay, đôi mắt sáng lấp lánh, thúc giục nói:

- Mau tới đây để ta nhìn một chút, đã nhiều năm không gặp, ngươi đã lớn như vậy rồi.

Nguyệt Phi Nhan do dự một chút, cuối cùng vẫn đi đến trước mặt Nguyệt Thấm Di.

Cô ngẩng đầu nhìn Nguyệt Thấm Di, đối phương có khuôn mặt giống hệt mẹ khiến cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Nguyệt Thấm Di đưa tay nhéo má Nguyệt Phi Nhan một cái, cảm thán nói:

- Dáng dấp thật dễ nhìn.

Nguyệt Phi Nhan phồng má như bánh bao, lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, tùy ý Nguyệt Thấm Di giở trò.

- Còn không mau gọi mẹ đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã thúc giục.

- A? Ta còn phải gọi cô ấy là mẹ sao?

Nguyệt Phi Nhan mờ mịt hỏi, trong giọng nói còn có chút luống cuống.

Nguyệt Thấm Di phất tay, nói với vẻ mặt không chút để ý:

- Gọi hay không cũng không quan trọng, không sao cả.

Mục Lương nhìn thoáng qua Nguyệt Thấm Di, vẻ mất mát trong mắt đối phương không thể nào che giấu được.

- Phi Nhan, ta muốn nói cho ngươi một chuyện, nhưng ngươi phải hứa là không được kích động.

Nguyệt Thấm Lan đột nhiên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận