Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2237: Tinh Thần Hoảng Loạn.



- Vậy tại sao đến giờ cô ấy còn chưa tỉnh lại?

Mễ Nặc nghi ngờ nói.

- Có thể là phải chờ một hồi nữa.

Ngải Lỵ Na hoang mang không kém.

- Nguy rồi, nồi nước dùng xương hầm của ta, buổi tối phải ăn lẩu!

Mễ Nặc chợt nhớ tới cái gì đó, vội vã chạy về phòng bếp.

Cô suýt nữa đã quên trong phòng bếp còn đang đun canh xương hầm, đây là chuẩn bị dùng để ăn lẩu.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cô gái tai thỏ vội vã chạy trở về phòng bếp, các tiểu hầu gái cũng đi theo hỗ trợ chuẩn bị bữa tối, trong chính sảnh an tĩnh rất nhiều.

- Cộp cộp cộp ~~~

Mục Lương bước ra khỏi phòng làm việc, tới chính sảnh kinh ngạc hỏi:

- Các ngươi đang làm gì thế?

…….

Tố Tô ngoan ngoãn hành lễ:

- Bệ hạ!

- Ngươi xong việc rồi à?

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày.

- Ừm, tối nay lại tiếp tục.

Mục Lương gật đầu một cái.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Hóa ra là như vậy, ta còn tưởng rằng mới đó mà ngươi đã nghiên cứu ra vũ khí tiêu diệt mới rồi.

- Ta lại không phải là thần linh.

Mục Lương mỉm cười, đi tới trước ghế sa lon, nhìn thấy cô gái tóc cam đất đang nằm bên trên, kinh ngạc hỏi:

- Đây là ai?

Ngải Lỵ Na giơ tay lên, ngây thơ giải thích:

- Mục Lương, chuyện là như vậy, cô ấy là do ta và Ny Cát Sa nhặt được ở trên đường….

Mục Lương nghe xong không nhịn được nhướng một bên mày, chuyện này có chút ly kỳ.

Trong lòng Lưu Tâm khẽ nhúc nhích, thì ra cô từ không trung rớt xuống, nhưng mà tại sao mình lại đi tới nơi này?

Ngải Lỵ Na nghiêm mặt nói:

- Ta không biết người này là ai, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trên không trung, ta hoài nghi cô ấy không phải là người của vương quốc chúng ta.

- Hỏi một chút sẽ biết thôi.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Hỏi ai cơ?

Ngải Lỵ Na quay đầu.

- Đương nhiên là hỏi cô ấy rồi.

Mục Lương nhìn về phía Lưu Tâm đang giả bộ ngủ.

- Để ta đánh thức cô ấy.

Ngải Lỵ Na cuốn tay áo lên, quay đầu nói:

- Ba Phù, ngươi lấy chút nước đá tới đây, ta sẽ tưới lên mặt cô ấy.

Cô gái tóc cam đất nằm trên ghế sa lon nghe vậy cơ thể khẽ run lên, nhưng vẫn ngậm chặt miệng không lên tiếng.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, nhìn Lưu Tâm rồi bình tĩnh nói:

- Được rồi, đừng giả bộ ngủ nữa, nếu không thì sẽ phải tát nước đá thật đấy.

- A, cô ấy giả bộ ngủ à?

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na trừng lớn, lập tức quay đầu nhìn về phía thiếu nữ.

Cơ thể của Lưu Tâm run lên, biết mình không thể giả bộ được nữa, lúc này hàng mi cong run rẩy liên tục, đôi mắt khẽ mở.

- Quả nhiên là giả bộ ngủ!

Ngải Lỵ Na chống nạnh hô to, cảm giác mình bị lừa dối.

- Xin, xin chào mọi người.

Lưu Tâm nhỏ giọng chào hỏi.

Ngải Lỵ Na tức giận chất vấn:

- Thành thật khai báo, rốt cuộc thì ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở trên không trung hả?

Lưu Tâm nhỏ giọng:

- Ta, ta tên là Lưu Tâm, còn tại sao lại xuất hiện ở nơi đây thì ta không biết...

- Dối trá!

Ngải Lỵ Na vô thức cất tiếng phản bác.

- Tiểu thư Ngải Lỵ Na, cô ấy nói thật đấy.

Diêu Nhi nhỏ giọng đáp.

Ngải Lỵ Na co giật khóe miệng:

-...

Mục Lương bình thản nói:

- Được rồi, trước tiên cởi trói ra đi.

Ngải Lỵ Na nghiêm mặt nói:

- Không được, lỡ như cô ấy giấu giếm thực lực thì sao, như vậy cởi còng tay sẽ rất nguy hiểm.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Không có việc gì đâu, cô ấy chỉ là người thường thôi.

- A, người thường?

Ngải Lỵ Na sửng sốt một chút, người thường thì làm sao từ không trung ngã xuống được?

- Ta chính là người thường.

Lưu Tâm nhìn chiếc còng màu tím trên cổ tay, cảm thấy có chút ủy khuất.

- Được rồi, để ta mở.

Ngải Lỵ Na đi lên trước, lấy chìa khóa gỡ còng tay trên người cô gái tóc cam đất.

- Rột rột ~~~

Ngay sau đó, bụng của Lưu Tâm truyền ra âm thanh kháng nghị khiến cô lúng túng nói không nên lời.

- Đây là tiếng gì vậy?

Ngải Lỵ Na sửng sốt một chút.

Trong đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười:

- Chắc cô ấy đói bụng rồi.

- Vậy ta đi lấy chút thức ăn nhé?

Diêu Nhi nhìn cô gái ưu nhã với ánh mắt mang theo sự dò hỏi.

- Chờ một chút.

Mục Lương cau mày lại.

- Có chuyện gì vậy?

Ý cười trong mắt Nguyệt Thấm Lan biến mất, quay đầu nhìn chằm chằm Lưu Tâm.

Mục Lương híp mắt lại, trầm giọng hỏi:

- Tại sao trên người của ngươi lại có khí tức Hư Quỷ?

Ngải Lỵ Na khiếp sợ hô to:

- Cái gì? Có khí tức Hư Quỷ, chẳng lẽ cô ấy là Hư Quỷ khoác da người?

Ny Cát Sa lập tức trở nên cảnh giác, cách xa Lưu Tâm mấy mét.

- Hư Quỷ là cái gì?

Lưu Tâm sửng sốt một chút, ánh mắt tràn đầy mờ mịt.

- Ngươi không biết Hư Quỷ sao?

Mục Lương trầm giọng hỏi.

- Không biết.

Lưu Tâm lắc đầu.

Mục Lương nhìn về phía Diêu Nhi, cô bé lắc đầu, tỏ vẻ Lưu Tâm không hề nói dối.

- Không biết Hư Quỷ, vậy tại sao trên người của ngươi lại nhiễm phải khí tức Hư Quỷ?

Anh trầm giọng hỏi.

- Hư Quỷ là thứ gì?

Lưu Tâm nghi ngờ hỏi lại.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, thi triển năng lực Ý Thức Cụ Hiện, mấy giây sau, từng con Hư Quỷ từ cấp thấp đến cấp cao hiện ra trước mặt cô gái tóc cam đất.

- Ma thú!

Lưu Tâm hoảng sợ hét lên.

- Ma thú?

Ngải Lỵ Na bĩu môi, lập tức sửa cho đúng:

- Đây là Hư Quỷ, không phải là ma thú đâu.

- Hư Quỷ...

Lưu Tâm lẩm bẩm, cơ thể không ngừng run rẩy.

- Ngươi gặp bọn chúng rồi à?

Nguyệt Thấm Lan như hiểu rõ cái gì đó, vội vã truy hỏi.

Sắc mặt của Lưu Tâm trắng bệch, nàng run rẩy nói:

- Thành Sóng Nhĩ, bọn nó ở thành Sóng Nhĩ, giết rất nhiều người...

- Thành Sóng Nhĩ?

Mục Lương nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan.

Cô lắc đầu đáp:

- Không biết.

- Tình huống cụ thể là gì, mau kể tường tận cho chúng ta.

Ngải Lỵ Na nghiêm mặt nói.

- Ta không biết, ta rất sợ hãi, trước đó ta còn tưởng rằng mình sẽ chết ở thành Sóng Nhĩ rồi.

Lưu Tâm nói năng lộn xộn.

Mục Lương đạm mạc mở miệng:

- Bình tĩnh nào, bây giờ ngươi đã an toàn rồi.

Lưu Tâm phục hồi tinh thần lại, nhìn từng gương mặt xa lạ xung quanh mình, cảm giác sợ hãi trong lòng giảm xuống, cô lo sợ nuốt nước miếng, không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào.

Mục Lương thấy vậy hỏi:

- Thành Sóng Nhĩ ở đâu?

- Vương quốc Hải Đinh.

Lưu Tâm lập tức trả lời.

- Quả nhiên là vương quốc Hải Đinh.

Ngải Lỵ Na và Nguyệt Thấm Lan đồng thanh lên tiếng.

Vương quốc Hải Đinh đã có mấy tòa thành bị tàn sát không còn một bóng người, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy là lũ Hư Quỷ ra tay.

Trong mắt của Lưu Tâm lộ ra tia hãi hùng, hoảng sợ nói:

- Hư Quỷ mà các ngươi nói đột nhiên xuất hiện trên đường, ngay cả thành chủ cũng không đích nổi chúng nó, mới mấy chiêu đã bị giết chết.

Mục Lương trầm giọng hỏi:

- Hình dạng của chúng nó như thế nào?

Lưu Tâm cố gắng nhớ lại, nhẹ giọng nói:

- Tổng cộng có hai con Hư Quỷ, thân hình rất rất lớn...

- Chắc là Hư Quỷ cấp 8 rồi.

Mục Lương phân tích nói.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt hỏi:

- Thành chủ của các ngươi có thực lực gì?

- Cường giả cấp 8.

Lưu Tâm hồi đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận