Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 344: Là Mùi Vị Của Lúa Mì

Lúa mì chín, phiến lá và hoa tự trở nên vàng óng, bông lớn đầy đặn nứt ra, chúng lớn hơn lúa mì ở Địa Cầu rất nhiều.
Mục Lương bỗng thay đổi suy nghĩ, trọng điểm của Lĩnh Vực Tinh Thần không còn bao phủ lúa mì trước mắt nữa.
Anh tự tay hái mấy hạt lúa phía dưới rồi đặt ở lòng bàn tay quan sát, sau đó đưa đến bên miệng nhẹ nhàng cắn một hạt, mùi vị hơi đắng lan ra.
- Ừm, là mùi vị của lúa mì.
Mục Lương nghiêng đầu nhổ đi hạt lúa đang nhai trong miệng, anh nhìn về phía Tái Nhĩ Đặc, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Thu lại hết những hạt mầm này đi.
- Vâng.
Tái Nhĩ Đặc vội vàng gật đầu rồi lấy ra chiếc túi mang từ trong người, thận trọng lấy hạt lúa mì.
Một mảnh lúa mì nhỏ này có trên trăm gốc cây, hắn lại thu được một túi lúa mì.
Mấy phút sau.
- Thành Chủ Đại Nhân.
Tái Nhĩ Đặc cung kính đưa túi cho Mục Lương.
Mục Lương đưa tay tiếp nhận, anh dùng tay để ước lượng trọng lượng, nặng tầm một cân.
Anh lấy ra một hạt giống lúa mì để giữ lại, sau đó đưa hết số lúa mì trong túi cho Tái Nhĩ Đặc.
Sắc mặt của anh nghiêm túc nói:
- Đem số lúa mì còn lại trồng xuống, phải bảo đảm tưới đầy đủ nước.
Mục Lương nói tỉ mỉ phương pháp trồng lúa mì và những điều cần chú ý.
- Vâng, ta nhớ kỹ rồi.
Tái Nhĩ Đặc liên tục gật đầu, trong lòng đang nhớ lại nhiều lần phương pháp trồng trọt.
- Nhớ kỹ, phải bảo đảm cung cấp nước đầy đủ, không biết gì thì tới hỏi.
Mục Lương lại nhấn mạnh lần nữa.
Anh rất coi trọng lúa mì, tương lai có thể ăn được bánh mì và mì sợi hay không, phải xem Tái Nhĩ Đặc có thể thu hoạch được lúa mì hay không.
- Được, ta biết rồi.
Tái Nhĩ Đặc lại cam đoan lần nữa.
- Đi thôi.
Mục Lương khoát tay cho Tái Nhĩ Đặc lui xuống, anh giữ lấy hạt giống lúa mì, bình tĩnh nói:
- Trở về Cung Điện.
Hộ vệ Khu vực Trung ương vây quanh Mục Lương rời đi, trở lại trên xe ngựa do Kỳ Nhông Ba Màu kéo đi về hướng Cung Điện.
Trong xe, Ly Nguyệt hiện thân, cô vén mặt nạ ra rồi nhẹ nhàng nói:
- Mục Lương, lúa mì cũng có thể làm món chính sao?
Ngoài trừ cô gái tai thỏ ra thì Ly Nguyệt cũng là người đi theo Mục Lương lâu nhất, cho nên cô rất hiểu rõ khái niệm món chính.
Món chính chính là thức ăn chủ yếu trên bàn cơm, cũng có thể là đồ ăn chắc bụng nhất, ví dụ như khoai lang.
- Ừm, lúa mì có thể nấu cháo, còn có thể làm thành bột mì, bánh mì, mỳ sợi…
Mục Lương mím môi một cái, càng nói càng thèm.
- Bánh mì, mỳ sợi?
Trong đôi mắt màu xanh nhạt của Ly Nguyệt có chút mê mang, những thứ này đều là thức ăn sao?
- Ăn ngon không?
Cô nhẹ nhàng hỏi.
Mục Lương đưa tay giúp cô gái tóc trắng vén sợi tóc trên trán ra sau tai, rồi ôn hòa nói:
- Chờ mấy ngày nữa, sau khi đám lúa mì đầu tiên chín, ta sẽ làm cho ngươi nếm thử.
- Ừm.
Hàng lông mi nhỏ dài của Ly Nguyệt hơi run run, trong con ngươi màu bạc có chút nhu tình, trong lòng cô gái tóc trắng tràn ngập chờ mong.
Mười lăm phút sau, xe ngựa lái vào Khu vực Trung ương.
Mục Lương xuống xe, đi nhanh về hướng Cung Điện.
Ly Nguyệt giơ tay ra hiệu cho mấy hộ vệ Khu vực Trung ương tản ra, sau đó cô cũng theo trở về cung điện.
Trong thư phòng, Mục Lương tìm ra giấy và bút, bắt đầu vùi đầu vào vẽ vẽ.
Ly Nguyệt lặng lẽ bước vào thư phòng, ở một bên lẳng lặng nhìn.
Cộc cộc cộc...
Tiểu Mật gõ vang cửa thư phòng.
Sau khi cửa mở, đôi mắt Ly Nguyệt quan sát tiểu hầu gái trước mặt, trong tay cô bé bưng một cái khay, bên trong có trà nóng.
- Tiểu thư Ly Nguyệt.
Tiểu Mật nhẹ giọng chào hỏi.
- Đưa cho ta đi.
Ly Nguyệt đưa tay nhận lấy cái khay.
- Vâng.
Tiểu Mật xoay người đi ra ngoài.
Ly Nguyệt trở lại bên cạnh Mục Lương rồi đặt ly trà nóng xuống.
Nửa giờ sau.
Mục Lương để bút xuống, cầm lấy trang giấy vừa mới vẽ, phía trên ghi xây dựng hố rác và vận chuyển hằng ngày.
Anh lại nhìn từ đầu tới đuôi hai lần nữa, sau khi bảo đảm không có vấn đề gì thì đưa tờ giấy cho cô gái tóc trắng.
- Cầm lấy rồi đưa cho Thấm Lan, bảo cô ấy tìm người làm dựa theo yêu cầu trên đó.
- Vâng.
Ly Nguyệt gật đầu, nhận lấy tờ giấy rời xoay người rời đi.
- Phân đất, tro… Ta nghĩ, hình như là làm như thế...
Mục Lương lấy ra một tờ giấy khác, cầm bút tô tô vẽ vẽ lần nữa, nhớ lại kiến thức của kiếp trước.
- Độ phì nhiêu trong đất nông nghiệp, hình như phải dùng phân tro và bùn đất, còn cần phơi khô nữa…
Trong mắt của anh lóe lên ánh sáng, cây bút trong tay không ngừng viết.
Sử dụng chất dinh dưỡng hữu cơ nông nghiệp, có lợi cho việc đẩy mạnh phát triển hình thành kết cấu thổ nhưỡng, khiến cho không khí và nước trong đất có giá trị cân đối.
Còn có thể khiến cho đất đai trở nên tơi xốp, đảm bảo độ ẩm, độ giữ nhiệt, độ thoáng khí, cùng với đảm bảo khả năng màu mỡ của đất.
- Ủ chất dinh dưỡng trong nông nghiệp dường như cũng được.
Mục Lương viết tay một trận, lại lấy ra một tờ giấy mới nữa.
Ủ chất dinh dưỡng trong nông nghiệp, thực ra chính là ủ phân.
Đó chỉ là những thực vật trong cuộc sống hàng ngày, thức ăn thừa, phân và nước tiểu chờ trải qua quá trình vi sinh vật phân hủy chuyển hóa thành phân bón hữu cơ.
Khi ủ cần có lượng nước đầy đủ, trộn lên thật đều, còn cần bịt kín, không thể để thoát khí ra ngoài.
Tốc độ viết của Mục Lương cũng không nhanh, lúc cần phải nhớ lại, không biết từ lúc nào đã viết đầy cả trang giấy.
Anh ngẩng đầu lên, thấy Ly Nguyệt đã trở về, cô đang yên lặng nhìn chăm chú nhìn anh.
- Mục Lương, ta đã giao cho chị Thấm Lan rồi, cô ấy nói sẽ sắp xếp người đi xây dựng.
Ly Nguyệt dịu dàng nói.
Mục Lương đưa phương pháp làm phân bón vừa mới viết xong cho cô gái tóc trắng, nói khẽ:
- Vẫn phải để cho ngươi đi một chuyến nữa, mang cái này giao cho Thấm Lan.
- Được.
Ly Nguyệt nhẹ gật đầu, cô quét mắt xem nội dung trên tờ giấy, sau đó lại xoay người rời đi lần nữa.
Cô gái tóc trắng cũng không cảm thấy phiền phức, hơn nữa những chuyện không quan trọng cũng không cần cô phải tự mình chạy đi, chỉ có chuyện quan trọng mới có thể tự mình đi làm.
Mục Lương nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó mở mắt ra ngồi thẳng người, bưng lên ly nước trà lạnh.
Trong lòng bàn tay anh có ngọn lửa bốc ra, nước trà lại trở nên ấm áp.
- Ực ực!
Mục Lương nhấp hai ba ngụm đã uống xong trà, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Anh đang suy nghĩ về chuyện làm thí nghiệm của Vưu Phi Nhi, hiện tại càng ngày càng nguy hiểm, chắc là phải thiết kế một bộ đồ phòng hộ mới được.
Dùng tơ nhện?
Bây giờ, Nhện Quỷ Đỏ là cấp5, nếu như dùng tơ nhện chế tác đồ phòng hộ thì sự chịu đựng và sức bền của nó vẫn chưa đủ lắm.
Nếu cường độ và sức bền của tơ nhện không đủ, vậy phải cho Nhện Quỷ Đỏ tiến hóa đến cấp bảy.
Mục Lương đứng dậy ra khỏi phòng rồi đi tới bên ngoài Cung Điện.
Cách đó không xa, có một bóng người màu đỏ đang nhanh chóng tới gần, đó chính là Nhện Quỷ Đỏ bị Mục Lương dùng ý niệm gọi đến.
- Xì Xì !
Nhện Quỷ Đỏ thân mật dùng đầu đi cọ vào người Mục Lương.
Điều này làm cho người đứng sau dở khóc dở cười, bị một thứ cứng rắn cọ ở.
trên mặt cũng không thoải mái.
- Ngoan, bây giờ ta sẽ để cho ngươi tiến hóa lên cấp bảy.
Mục Lương ôn hòa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận