Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 910: Ốc Đảo Mới Sắp Xây Xong



Kim Phượng chỉ yêu cầu linh khí cao cấp loại hình công kích để giao dịch, điểm này vẫn là rất dễ dàng thỏa mãn.

- Cũng đúng...

Khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan ửng hồng, ánh mắt né tránh, hai tay không biết nên để ở đâu.

- Được rồi, ngươi đi làm việc đi, ta đi Ngoại Thành một chuyến.

Mục Lương cúi đầu để lại một nụ hôn trên môi của cô gái ưu nhã.

Hàng mi mảnh dài của Nguyệt Thấm Lan khẽ run lên, kinh ngạc hỏi:

- Ta đi?

- Không muốn đi?

Mục Lương hơi nhướng mày, trong lời nói mang theo ý vị thâm trường.

- Ta nghĩ mình nên đi thì tốt hơn.

Nguyệt Thấm Lan che miệng cười khẽ, xoay người rời khỏi thư phòng với dáng người yểu điệu.

- Tìm thời gian..... Ăn luôn cô ấy mới được.

Mục Lương thấp giọng lẩm bẩm.

Có câu nói rất hay, nhanh quá sẽ không thành.

Anh đứng lên, cất bước đi ra thư phòng.

Mục Lương bay lên không trung, rời khỏi cung điện rồi bay về phía Ngoại Thành.

Vừa ra ngoài Nội Thành, còn chưa bay được bao lâu thì đã có thể nhìn thấy trên không đã có một tòa kim tự tháp ngược.

Khi anh đến gần còn có thể nhìn thấy vài người đang bận rộn trên đó, dùng búa đóng các tấm ván gỗ vào xà nhà.

Đông đông đông…..

Tiếng đánh liên tiếp vang lên tại Ốc Đảo mới, có hơn một nghìn người đang bận rộn làm việc.

Trong đó có năm trăm người là tân binh, ba trăm người là công nhân Xưởng Trang Trí, còn lại là người Ốc Đảo.

Chính vì có hơn một nghìn người mà Ốc Đảo mới có thể được xây dựng nhanh chóng như vậy.

Phía dưới Ốc Đảo mới là Ốc Đảo cũ đã bị phá hủy gần hết, chỉ còn sót lại một chút gỗ không thể sử dụng vì nứt gãy nghiêm trọng.

Ốc Đảo mới được chia thành năm tầng, tận cùng dưới đáy là vị trí trạm gác.

Mặc dù tầng dưới chót chỉ bằng nửa cái quảng trường, nhưng lại có thể dễ dàng quan sát tình huống khắp bốn phương tám hướng.

Bắt đầu từ tầng hai, càng lên cao thì không gian càng rộng lớn.

Tầng hai là chỗ cất giữ hàng hóa, tầng ba dùng để làm nghiên cứu.

Tầng bốn và tầng năm là nơi sinh sống của người dân.

Tầng cao nhất là sân thượng, dùng để làm sân cất cánh và hạ cánh hoặc có thể dùng làm sân huấn luyện.

- Mọi người nhanh tay nhanh chân lên.

Bối Nhĩ Liên lơ lửng bên ngoài Ốc Đảo, vận dụng năng lực thức tỉnh của mình để trợ giúp các công nhân cố định các thanh gỗ ở mặt ngoài.

Không chỉ riêng một mình cô, ba vị trưởng lão khác cũng đều đang trợ giúp mọi người.

Ngày mai là ngày thứ tư, ngày cuối cùng của kế hoạch xây dựng lại Ốc Đảo.

Sự xuất hiện của Mục Lương rất nhanh thu hút sự chú ý của mọi người.

- Mục Lương các hạ, ngươi đến rồi.

Bối Nhĩ Liên nói với giọng điệu kính trọng.

Mục Lương bay bên ngoài Ốc Đảo, hai tay chắp sau lưng, nhàn nhạt nói:

- Tốc độ cũng rất nhanh.

Bối Nhĩ Liên lộ ra vẻ mặt cảm kích:

- May mắn có các hạ hỗ trợ nên chúng ta mới có thể xây dựng nhanh như vậy.

Lúc này, cô vẫn còn cảm thấy có chút không chân thực, trong vòng bốn ngày thật sự có thể xây xong Ốc Đảo mới, hơn nữa còn kiên cố hơn Ốc Đảo cũ gấp mấy chục lần.

- Mục Lương các hạ.

Đại trưởng lão xuất hiện.

Lão cũng bước đi trên không, mỗi một bước rơi xuống, không khí dưới lòng bàn chân đều được nén lại với tốc độ cực nhanh, tạo thành điểm dừng chân mới.

- Thủy Tinh Ngư thế nào rồi?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

Hai ngày trước, sau khi Rồng Vân Mây Đen tiến hóa thành công, anh đã đưa Thủy Tinh Ngư tới Ốc Đảo.

- Rất tốt, chúng ta đã sắp xếp nó ở bên trong Ốc Đảo.

Đại trưởng lão cười đến mức nếp nhăn nơi khóe mắt đều lộ ra.

Có Thủy Tinh Ngư, Ốc Đảo sẽ không còn phải rơi vào tình trạng thiếu nước nữa.

Bây giờ lượng nước do Thủy Tinh Ngư sản xuất trong một ngày đã đủ cho tất cả mọi người Ốc Đảo sử dụng, hơn nữa vẫn còn dư lại để nghiên cứu.

………..

Đinh đong …

Sau lưng Huyền Vũ, rất nhiều nơi cùng vang lên tiếng chuông du dương. Tiếng chuông một tiếng tiếp nối một tiếng, vang lên bảy lần mới ngừng lại.

- Trời đã sáng.

Trên một khu đất trống trải ngoài ngoại thành, Bối Nhĩ Liên nâng mắt nhìn về phía chân trời xa xa. Tuy rằng không trung vẫn u ám như trước, nhưng đêm đen thăm thẳm đã qua đi.

Tiểu Huyền Vũ đã thức tỉnh, bốn chân nó bắt đầu hoạt động nâng thân hình to lớn lên.

Bối Nhĩ Liên có thể rõ ràng cảm nhận được độ cao trên này đã cao hơn mực nước biển rồi. Có điều bọn họ đã ở đây được một thời gian rồi, nên cũng không thấy ngạc nhiên nhiều nữa.

Theo hừng đông, trên khu vực Ốc Đảo mới, những con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng đã ngừng phát sáng, mà chúng bắt đầu giương cánh bay đi. Buổi sáng không phải thời gian để chúng hoạt động.

Liên tục ba ngày, mỗi khi màn đêm trên bầu trời dần dần buông xuống, Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng sẽ đúng giờ xuất hiện, cung cấp ánh sáng cả một đêm cho Ốc Đảo.

- Một ngày cuối cùng.

Bối Nhĩ Liên nhẹ giọng cảm thán.

Cô quay người lại, nhìn về phía khu vực Ốc Đảo mới đang sắp xây dựng xong.

Từ bên ngoài nhìn vào, Ốc Đảo mới vẫn xây dựng từ gỗ như trước, đều nguyên liệu cũ được dùng lại từ Ốc Đảo ngày xưa. Chính bởi vậy, Ốc Đảo mới vẫn giữ lại được nét cổ kính.

- Sắp hoàn thành rồi.

Đại trưởng lão Ốc Đảo đi tới bên cạnh Bối Nhĩ Liên, đôi mắt lão lóe lên một tia sáng nhìn thấy Ốc Đảo mới, trong lòng lão tràn đầy cảm khái.

- Ốc Đảo cuối cùng đã sống lại…

Bối Nhĩ Liên thở phào nhẹ nhõm.

- Đúng vậy, đã sống lại.

Đại trưởng lão chậm rãi gật đầu.

Cộc…cộc...

Cách đó không xa, Lợn Tám Răng Nanh kéo xe ngựa chạy như bay đến.

Bối Nhĩ Liên quay đầu nhìn lại, cô chăm chú nhìn vào xe ngựa đang chạy tới trước mặt mình. Xe ngựa tới chỗ bọn họ thì dừng lại.

Cùm cụp..

Cửa thùng xe mở ra, Hồ Tiên với tư thế tao nhã bước xuống xe, cô không quên dùng cái đuôi hồ ly của mình che miệng và mũi.

- Hai vị, buổi sáng tốt lành.

Hồ Tiên xua tay chào hỏi.

- Chào các hạ, chúc ngài một ngày thuận lợi.

Bối Nhĩ Liên lễ phép mỉm cười.

Hồ Tiên ngước mắt lên, cười khẽ hỏi:

- Ngày mai cũng nên xuất phát rồi, Ốc Đảo có kịp xây dựng xong trước khi màn đêm buông xuống không?

Bối Nhĩ Liên nói:

- Phần ngoài của Ốc Đảo đã hoàn tất rồi, không gian bên trong có thể hoàn thiện nốt trên đường trở về, không ảnh hưởng tới hành trình của chúng ta.

- Vậy là tốt rồi.

Hồ Tiên vừa lòng gật đầu.

Cô đưa tay lên đung đưa mái tóc dài của mình, tiếp tục nói:

- Lần này rời đi, ta sẽ dẫn theo khoảng mười lăm người, hàng hóa cũng có không ít.

Lần này những người đảm nhận nhiệm vụ công tác tuyên truyền ở bên ngoài, ngoại trừ cô gái đuôi hồ ly và Hạ Lạc, và Hổ Tây, còn có bốn hộ vệ khu Trung Ương với tám Thành Phòng Quân đi theo nữa.

Đại trưởng lão ốc đảo bình thản nói:

- Tốt, một phần tư không gian còn trống ở tầng thứ ba của Ốc Đảo, để tự các hạ sắp xếp.

- Vậy là tốt rồi.

Hồ Tiên vừa lòng gật đầu.

Đại trưởng lão khàn giọng nói:

- Hồ Tiên các hạ, ta muốn gặp Mục Lương các hạ.

- Gặp Mục Lương? Có chuyện gì?

Hồ Tiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Đại trưởng lão ốc đảo giải thích:

- Vì tiết kiệm không gian, ta muốn để cho một nửa nhân viên Ốc Đảo tạm ở lại thành Huyền Vũ.

Hồ Tiên nhướng mày, lạnh nhạt nói:

- Tạm lưu chắc không có vấn đề, ta sẽ giúp ngươi đến hỏi Mục Lương một chút.

Trong lòng cô cũng có chút tư lợi, thành Huyền Vũ không phải vẫn đang thiếu người sao, những nhân viên tạm ở lại này, có lẽ có thể làm việc ở Thành Huyền Vũ một đoạn thời gian.

Bạn cần đăng nhập để bình luận