Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1951: Xây Dựng Thủy Cung Dưới Đáy Biển



Mục Lương đứng dậy rời khỏi thư phòng, chuẩn bị đi xây dựng thủy cung dưới đáy biển.

Anh tìm được Ly Nguyệt ở sân huấn luyện Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, hai người cùng nhau bay về phía Sơn Hải Quan.

- Vù vù vù ~~~

Trên không trung, Mục Lương ôm eo cô gái tóc bạc, để cô ở trước người, rồi hơi cúi đầu, cười nói:

- Bộ khôi giáp này hơi cấn người.

- Vậy ta thay đổi bộ khác?

Lông mi nhỏ dài của Ly Nguyệt run lên.

- Đổi trên không trung à?

Mục Lương hơi nhướng mày.

-...

Khuôn mặt của Ly Nguyệt chợt đỏ bừng, cô vùi mặt vào lồng ngực của Mục Lương, không hé răng nói thêm lời nào.

- Ha ha, ta chỉ nói đùa thôi.

Anh cười một tiếng, tốc độ phi hành không hề chậm lại.

Ly Nguyệt vùi đầu, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Mục Lương, cảm giác an toàn vô cùng.

Đáng tiếc chưa được bao lâu thì cô và anh đã đến nơi.

- Tới nơi rồi sao?

Ly Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, từ khu Trung Ương đến đây chỉ mới qua bốn, năm phút mà thôi.

Mục Lương cười hỏi:

- Đúng vậy, nhanh sao?

- Nhanh.

Ly Nguyệt thành thật đáp.

- Đi thôi, ta dẫn ngươi xuống đáy biển.

Mục Lương nắm tay cô gái tóc bạc, dẫn cô đi về phía mặt biển.

- Rắc... Rắc... ~~~

Ly Nguyệt chợt thấy hoa mắt, trong giây lát đã tiến vào đại dương, nước biển bị một bức tường vô hình ngăn trở, không cách nào tới gần nàng được.

- Cô lỗ cô lỗ ~

Đáy biển có bọt khí lảo đảo trồi lên trên mặt nước.

Mục Lương vung tay lên, nguyên tố ánh sáng tụ hợp chiếu rọi hoàn cảnh dưới biển.

Hai người chậm rãi lặn xuống mãi cho đến khi ngước mắt không nhìn thấy ánh sáng trên mặt biển.

Tốc độ lặn xuống trở nên chậm hơn, bên cạnh là cơ thể của Rùa Đen, nếu nhìn xuống phía dưới thì vẫn không thể nhìn thấy tận đáy cơ thể của nó.

- Sâu như vậy chắc ổn rồi.

Mục Lương nắm tay cô gái tóc bạc và ngừng lại.

Ly Nguyệt ngắm nhìn bốn phía, nước biển nơi này rất trong, có thể nhìn thấy rõ ràng những vật ở xa.

Mục Lương nghiêng người nhìn về phía Rùa Đen, giơ tay nhẹ nhàng xoa thạch bích:

- Ở nơi này đi.

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Có cần ta đứng xa một chút không?

- Không cần, ngươi đi theo ta là tốt rồi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ừm.

Ly Nguyệt nghe vậy gật đầu một cái.

Anh hơi chuyển động suy nghĩ, liên hệ Rùa Đen phối hợp với mình, kéo dài thạch bích trước mặt ra phía ngoài.

- Ầm ầm ầm ~~~

Trong những tiếng chấn động trầm đục, một bãi đáp dài năm ngàn mét, rộng hai ngàn mét xuất hiện trước mặt hai người.

- Nước, tan đi.

Mục Lương khẽ quát một tiếng.

- Rắc... Rắc... ~~~

Ngay sau đó, nước biển trên bãi đáp đều lùi ra ngoài, chẳng mấy chốc hình thành một khu vực không có nước, mặt đất bên trên trở nên khô ráo.

Mục Lương nhìn quanh một vòng, nhẹ giọng nói:

- Độ cao này đủ để xây một thủy cung rồi.

………….

Mục Lương buông Ly Nguyệt xuống rồi quan sát hoàn cảnh xung quanh, lẩm bẩm một câu:

- Muốn xây dựng thủy cung thì việc quan trọng là không được thấm nước.

Nếu không xử lý tốt phần thấm nước thì thủy cung sẽ có nguy cơ bị ngập lụt thậm chí là nhấn chìm, hậu quả rất nghiêm trọng.

Ly Nguyệt nhẹ giọng kiến nghị:

- Nơi này là kênh Sương Mù, có nhiều điều mà chúng ta vẫn không biết, tính an toàn cũng rất quan trọng.

Kênh Sương Mù quá thần bí, đến nay đều còn rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp, ví dụ như những người tiến vào kênh Sương Mù, sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Không phải mọi người đều may mắn như Bạch Sương, có ma cụ bảo vệ thổi qua kênh Sương Mù.

- Ngươi nói không sai.

Khóe môi của Mục Lương giơ lên.

- Vậy ngươi muốn làm thế nào đây?

Ly Nguyệt tò mò hỏi.

Mục Lương bình thản trả lời:

- Đương nhiên là dùng lưu ly bao bọc toàn bộ thủy cung dưới đáy biển lại rồi.

Đôi mắt xinh đẹp của Ly Nguyệt hơi mở to, cô nhìn Mục Lương vươn tay, lưu ly màu xanh ngọc ào ạt tuôn ra từ lòng bàn tay và bao trùm bãi đáp nham thạch với tốc độ kinh người.

- Ông ~~~

Chỉ mới hơn mười giây thì một bức tường lưu ly khổng lồ hình sợi dài xuất hiện trước mắt cô gái tóc bạc, thoạt nhìn giống như một cây lạp xưởng trong suốt khổng lồ.

Bức tường lưu ly to hơn bãi đáp nham thạch, nó cao một trăm mét, dày bốn mươi centimet, có thể gánh chịu được áp lực nước của biển sâu.

Cho dù bị ma thú biển cấp 10 công kích thì bức tường lưu ly vẫn sẽ không nát vỡ trong thời gian khá dài, đủ để người trong thị trấn nhỏ chạy thoát.

Mục Lương kiểm tra xem bức tường lưu ly có kín kẽ hay không, sau khi xác định không thành vấn đề thì mới giải trừ khống chế nước biển.

- Rắc... Rắc... ~~~

Nước biển chèn ép bức tường lưu ly nhưng không thể lung lay được nó dù chỉ một chút, gián tiếp chứng minh sự kiên cố của bức tường lưu ly.

- Rất tốt, kế tiếp nên xây dựng cổng ra vào.

Ánh mắt của anh lập lòe.

Dựa theo kế hoạch, anh dự định xây xe lửa ngắm cảnh xuất phát từ thủy cung dưới đáy biển, trạm cuối sẽ được xây ở Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Trạm xe lửa ở Biên Giới Hải Quan sẽ là trạm trung chuyển giữa thủy cung và trạm cuối.

Như vậy khi người ngoài từ Hải Quan tiến vào vương quốc Huyền Vũ, nếu muốn đi Thành Buôn Bán Sơn Hải thì đổi xe lửa thuận chiều, còn nếu muốn đi thủy cung dưới dưới biển thì đổi xe lửa đi ngược chiều.

Có điều nếu muốn xây dựng trạm xe lửa ở nơi này thì cũng là một vấn đề khó.

May mắn là Mục Lương có thể chế tạo lưu ly, vất vả một chút còn tốt hơn là bó tay không biện pháp.

- Ông. ~

Cơ thể của Mục Lương xuyên qua bức tường lưu ly đi ra bên ngoài, đầu tiên là quy hoạch hướng đi của xe lửa, tiếp theo chuẩn bị xây dựng đường ray.

Anh dự định sử dụng lưu ly để xây toàn bộ, lưu ly ngâm trong nước sẽ không dễ hư hỏng, có thể giảm bớt số lần sửa chữa, dù sao thì cũng là xây ở trong biển, việc bảo trì sẽ rất phiền phức.

Nếu muốn xe lửa chạy từ đây đến trạm xe lửa Hải Quan thì biên độ nghiêng của đường ray phải được khống chế cực kỳ nghiêm khắc.

Độ cao chênh lệch giữa hai trạm xe lửa vượt quá một ngàn mét, đường ray chỉ có thể xây dựng theo hình “Người” (人), sau đó tăng lên cao từng tầng một.

Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, Mục Lương xây đường ray với tốc độ rất nhanh, anh sử dụng lưu ly để xây dựng từng tầng một, giá lưu ly cố định và chống đỡ đường ray lồi ra trên vách đá.

- Rắc... Rắc... ~~~

Mục Lương mất hai giờ mới trải xong đường ray lưu ly ở ngoài khơi rồi lại xuyên qua đường hầm nham thạch, đi ngang qua bãi đáp xây ở Hải Quan, cuối cùng kết nối với trạm xe lửa ở Hải Quan.

Bộ phận đường ray dưới nước thì được bao bọc bằng lưu ly, kết nối với bức tường lưu ly ở thị trấn nhỏ dưới biển.

Mục Lương trở lại đáy biển, nhìn thấy cô gái tóc bạc đang đứng trước bức tường lưu ly, đôi mắt đẹp nhìn ra vùng biển bên ngoài.

- Rắc... Rắc... ~~~

Nguyên tố ánh sáng chiếu rọi cả một vùng biển, có thể nhìn thấy cá biển bơi thành đoàn bị ánh sáng hấp dẫn đến đây, bồi hồi mãi ở trước bức tường lưu ly.

Mục Lương xuất hiện ở bên cạnh Ly Nguyệt, dịu dàng hỏi:

- Ngươi thấy thế nào?

- Không tệ, rất đẹp.

Cô nghiêm mặt gật đầu.

Bầy cá biển trước mặt nàng có rất nhiều màu sắc, bảy màu sặc sỡ, cực kỳ giống ở cảnh tượng ở trong mơ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận