Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1346: Ta Muốn Giao Dịch Nước Mắt Thiên Sứ



Lực chú ý của Hải Tây Địch chuyển sang nhóm người Mục Lương, bọn họ mặc màu đen là chủ đạo, mang tới cho người ta một loại cảm giác không thể khinh nhờn.

- Đều mặc màu đen, có ngụ ý gì sao?

Cô nhẹ giọng nói thầm một câu.

Đạp đạp đạp…

Hai hộ vệ Trung Ương đi lên phía trước, mang theo hai bó hoa tươi thật lớn, còn có một mâm hoa quả và đồ uống, tất cả đều đặt lên khoảng trống trước tấm bia đá chính giữa.

Mục Lương ngẩng đầu nhìn tấm bia đá thật lớn, tâm thần bình tĩnh trở lại, sau đó anh yên lặng xoay người vái ba vái. Đám người Ly Nguyệt và Nguyệt Thấm Lan cũng học theo, xoay người vái ba vái.

Trên tấm bia đá có khắc tất cả người chết được chôn trong nghĩa trang liệt sĩ, vái nó cũng tương đương với vái tất cả mọi người.

- Người đã khuất xin cứ ngủ yên, thành Huyền Vũ sẽ chăm sóc chu đáo cho người nhà các ngươi.

Mục Lương trang nghiêm cam đoan.

Anh nghiêng đầu nói:

- Phái người canh giữ nơi này cẩn thận, không được cho người không có mắt bước vào.

- Vâng.

Ly Nguyệt lên tiếng, xoay người đi truyền lời.

Mục Lương đứng yên lặng trước tấm bia đá phía khoảng mười phút, anh nhìn chăm chú từng cái tên trên tấm bia, bọn họ đều từng là những sinh mệnh bình thường, nhưng hiện tại phải chôn thân bên dưới những tấm mộ bia.

Anh nghiêm túc nói:

- Về sau cấm nổ súng bên trong nghĩa trang liệt sĩ.

- Vậy ngày mai sẽ đăng tất cả những thứ này trên báo chí.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu đáp. Một lát sau, cô gái tóc bạch kim đã trở lại.

- Đi thôi, chúng ta trở về.

Mục Lương cụp mắt xuống, rồi xoay người đi trở về. Đám người Hồ Tiên đều trầm mặc đi theo, bọn họ lần lượt rời khỏi nghĩa trang liệt sĩ.

Hải Tây Địch đi tới bên dưới tấm bia đá khổng lồ, ngước mắt nhìn những cái tên được khắc trên đó, sau đó cô cũng yên lặng học theo bộ dáng của đám người Mục Lương, xoay người vái ba vái.

- Mong người đã khuất ngủ yên.

Cô thấp giọng nỉ non.

Cô nhìn những chữ nhỏ trên tấm bia đá, từ đó cũng hiểu được nguyên nhân đám người Mục Lương tế bái nơi này. Trong lúc không để ý, lòng trung thành của cô với thành Huyền Vũ càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.

- Ai...

Hải Tây Địch cảm thán, sau này mọi người sẽ coi việc đi vào nghĩa trang liệt sĩ, là một loại vinh quang.

- Cô gái, ngươi trở về đi.

Ông lão chắp tay sau lưng đi tới.

Hải Tây Địch gật đầu nói:

- Vâng, để ta tiễn ngài trở về.

Ông lão khoát tay, cảm kích nói:

- Không cần, tuy ta đã già, nhưng cơ thể vẫn rất tốt.

Năm nay, ông đã sáu mươi năm tuổi, tóc hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn.

- Không có việc gì, ta cũng muốn trở về.

Hải Tây Địch không thèm để ý nói.

- Ngươi thật sự là người tốt.

Ông lão cảm thán một tiếng.

Hải Tây Địch miễn cưỡng cười, nếu không phải thành chủ đại nhân cho cô cơ hội, hiện tại chắc chắn cô vẫn đang bị nhốt trong đại lao, hoặc bị đưa tới mỏ quặng rồi.

Cô nhớ tới Nghiêu Thiên, nhớ tới Bạch Trạch, từng là người lãnh đạo trực tiếp của cô.

Hiện tại, hắn vẫn đang làm việc cho Thành Huyền Vũ.

Hai người rời khỏi nghĩa trang liệt sĩ, trên đường cũng gặp những người khác tới đây tế bái. Chắc chắn qua ngày mai, tất cả thành dân sẽ biết tới sự tồn tại của nghĩa trang liệt sĩ

Chúng ta vẫn còn nhớ rõ những cống hiến của bọn họ.

………….

Hô hô hô.

Trên biển khơi bát ngát, Long Vương vỗ cánh bay trước.

Long cốc chủ nhắm mắt ngồi trên lưng rồng, gió thổi khiến cho máy tóc của lão bay lên. Mặc dù gió rất lớn, nhưng lại không thể khiến cho cơ thể của lão lay động.

- Hống, grao grao!

Long Vương gào to một tiếng.

- Sắp đến rồi?

Long cốc chủ mở hai mắt ra, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt lão không hề giảm bớt.

Cốc Phi Long cũng xem là may mắn, sào huyệt Hư Quỷ ở dưới hòn đảo đã bị Mục Lương phá huỷ, cho nên số lượng Hư Quỷ công kích cốc Phi Long cũng không nhiều.

Thế nhưng cũng khiến cho toàn bộ kiến trúc trong đảo bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát, người trên đảo trốn vào sơn động, mối có thể tránh khỏi thương vong lớn. Long chủ đứng lên, cuối tầm mắt xuất hiện một bóng đen lớn, đó là Tiểu Huyền Vũ quen thuộc.

- Hi vọng có thể có đủ Nước Mắt Thiên Sứ.

Long chủ thở dài một tiếng.

Lần này, lão đến thành Huyền Vũ là muốn giao dịch Nước Mắt Thiên Sứ, chữa trị cảm nhiễm Hư Quỷ ở trên người của lão. Lúc lão đang tranh đấu với Hư Quỷ cấp tám, không cẩn thận nên đã bị cắn bị thương, không thể tránh khỏi cảm nhiễm. Không chỉ là Long cốc chủ, những Long vệ khác cũng có người bị cảm nhiễm.

Mặc dù ‘cảm nhiễm Hư Quỷ’ trong thời gian ngắn sẽ không lấy đi tính mạng, nhưng nó giống như là một đầu đâm treo lủng lẳng, khiến cho người khác lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Người có thực lực càng mạnh thì càng như thế, ai cũng không muốn chết, dù cho là kỳ chết chỉ còn có mấy năm. Long Vương càng ngày càng đến gần thành Huyền Vũ.

- Bay thấp xuống một chút, đi vào từ Sơn Hải Quan.

Tiếng nói của Long cốc chủ khàn khàn.

Lão đã biết quy củ của thành Huyền Vũ, nếu như cứ bay thẳng vượt qua tưởng thành, thì sợ là sẽ trực tiếp bị đánh xuống, thành Huyền Vũ có năng lực này.

- Hống, grao grao.

Long Vương gầm nhẹ vài tiếng, vỗ cánh giảm độ cao xuống, thả chậm tốc độ bay về phía Sơn Hải Quan.

Bên trên Sơn Hải Quan, sắc mặt của Đại An Ti nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Long Vương đang đến gần.

Vệ Cảnh nghiêm nghị nói:

- Tổng trưởng Đại?

- Long cốc chủ.

Giọng nói bình tĩnh của Đại An Ti vang lên.

Vệ Cảnh trầm giọng hỏi:

- Vậy để nó bay xuống?

- Ừm, chú ý cảnh giới.

Đại An Ti gật đầu.

- Vâng.

Vệ Cảnh gật đầu, vội vàng hạ tường thành xuống.

Grao grao, hống~

Long Vương hạ cánh xuống quảng trường trên Sơn Hải Quan, nó cúi người xuống, để cho Long cốc chủ xuống đất.

Long cốc chủ quan sát sự hùng vĩ của Sơn Hải Quan, trên tường thành có từng đạo từng đạo vết cào, có sâu đến nửa mét, nhìn thấy mà giật mình.

Lão thở sâu một hơi, trong lòng chấn động, sự tồn tại của những dấu vết này, chứng minh mức độ kịch liệt của thành Huyền Vũ khi đối mặt với triều Hư Quỷ.

Đạp đạp đạp~

Vệ Cảnh nhanh chóng đi đến, khuôn mặt nghiêm túc nói bới Long cốc chủ:

- Các hạ, có chuyện gì?

- Ta muốn gặp thành chủ của các ngươi.

Sắc mặt của Long cốc chủ không chút thay đổi nói.

- Là vì chuyện gì?

Vệ Cảnh nhíu mày.

Chân mày của Long chủ cũng nhíu lại, khó chịu nói:

- Chuyện này không cần thiết phải nói với ngươi.

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Đại An Ti vang lên.

- Các hạ, thành chủ đại nhân của bọn ta bề bộn nhiều việc, nếu như không có chuyện quan trọng, không tiếp khách.

Cô không yên tâm, cho nên vẫn là từ trên tường thành đi xuống dưới.

Đôi mắt của Long chủ híp lại, giọng không tốt nói:

- Đây là ý của thành chủ đại nhân các người? Chỉ là một tên giữ cửa mà lại có thái độ như thế.

- Lời này là do ta nói.

Đại An Ti lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Long cốc chủ.

Thành Huyền Vũ mới trải qua triều Hư Quỷ, còn rất nhiều chuyện phải làm, Mục Lương cũng thật sự rất bận rộn.

Chân mày của Long chủ giật giật, trong lòng buồn bực và nghẹt thở, nhưng cũng không dám làm gì đối với cô gái lạnh lùng.

- Ta muốn giao dịch Nước Mắt Thiên Sứ.

Tiếng nói khàn khàn của Long chủ.

- Làm giao dịch sao, nói sớm là được rồi.

Chân mày của Đại An Ti nhăn lại, thành chủ đại nhân thích nhất là làm giao dịch, chỉ cần kiếm tinh thạch hung thú, thì tất cả đều dễ nói.

-....

Long chủ lập tức cạn lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận