Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1580: Tại Sao Không Nhận Lòng Tốt Của Người Khác Chứ...!



Hạ Lạc lộ ra đôi mắt kinh ngạc, Nguyệt Phi Nhan cũng biết xấu hổ sao?

- Ta đau bụng, đi vệ sinh!

Nguyệt Phi Nhan cảm thấy không được tự nhiên, lựa chọn đi vệ sinh, xoay người chạy giống như là đang chạy trốn.

Hạ Lạc che miệng khẽ cười, cảm thấy cô gái tóc đỏ càng ngày càng kiêu ngạo.

Lúc Nguyệt Phi Nhan xuất hiện lần nữa, đã là hai tiếng sau, Phi thuyền vận chuyển đã đến gần thành Phi Điểu, đang giảm tốc độ xuống.

Dụ~~~

- Cuối cùng cũng đã đến rồi.

Nguyệt Phi Nhan thở phào.

Cô đội mũ an toàn lên, cánh khôi giáp Chu Tước ở sau lương dang ra, tùy lúc chuẩn bị bay ra chỉ huy Phi thuyền vận chuyển hạ xuống.

Hô hô hô~~~

Lúc này, trên bầu trời xuống hiện một bóng dáng, bốn đôi cánh sau lưng thu hút ánh mắt của người khác.

Hạ Khoa Phu vỗ cánh bay lên, xua tan bão cát ở xung quanh, khiến cho tầm nhìn cao lên.

- Hạ xuống.

Bên trên Phi thuyền vận chuyển, Hạ Lạc cao giọng hạ lệnh.

- Vâng.

Các nhân viên trên thuyền đồng thanh đáp lại, gõ trống trận, truyền lại chỉ lệnh hạ xuống.

Đông đông đông~~~

Mười phút sau, Phi thuyền Vận chuyển vững vàng hạ xuống bên ngoài thành Phi Điểu, tua-bin ngừng xoay tròn, tiếng ông hưởng biến mất.

Nguyệt Phi Nhan và Hạ Lạc từ trên thuyền đi xuống, đối mặt với Hạ Khoa Phu đang đi đến.

- Cha~~~

Tiếng nói mừng rỡ của Hạ Lạc, như trẻ con mà bay nhào đến.

Nguyệt Phi Nhan quy củ hỏi:

- Hạ Khoa Phu các hạ, lại gặp mặt rồi.

- Ừm, vào trong trước đi, bên ngoài bão cát lớn.

Khuôn mặt của Hạ Khoa Phu mang theo nụ cười.

- Đúng, đi vào trước.

Hạ Lạc vội vàng phụ họa nói.

- Được.

Nguyệt Phi Nhan không có ý kiến, đi theo Hạ Khoa Phi vào thành Phi Điểu, bão cát bị bình chướng Lưu Ly ngăn cản ở bên ngoài.

Hạ Lạc nghiêng đầu tò mò hỏi:

- Cha, anh cả và anh hai đâu?

- Bọn họ có việc bận, vẫn đang ở căn cứ trung chuyển.

Hạ Khoa Phu chậm rãi nói.

- Là như thế sao...?

Hạ Lạc chậm rãi gật đầu.

Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu hỏi:

- Hạ Khoa Phu các hạ, tình hình vận chuyển của căn cứ trung chuyển như thế nào rồi?

- Tất cả đều tốt, đã thành lập quan hệ giao dịch trong thời gian dài với những thành khác trong rừng Vạn Khô, còn có một vài thành thị hơi xa một chút, cũng có giao dịch qua lại.

Tiếng nói bình tĩnh của Hạ Khoa Phu.

- Nhà máy thì sao?

Nguyệt Phi Nhan lại hỏi.

Hạ Khoa Phu đáp lại nói:

- Hiện tại đã có ba công xưởng, có ba ngàn công nhân, vận chuyển bình thường, các kho hàng đã sắp chất đầy rồi.

- Vậy thì ta đến đúng lúc rồi.

Chân mày của Nguyệt Phi Nhan hơi nhăn lại, lần này đến căn cứ trung chuyển, là muốn mang hàng hóa của xưởng sản xuất về Đại lục mới.

- Ừm, toàn bộ hàng hóa đều đã đóng vào rương rồi, trực tiếp vận chuyển lên Phi thuyền vận chuyển là được.

Hạ Khoa Phu gật đầu.

Thành Phi Điểu có ba công xưởng, chủ yếu sản xuất thiết bị vệ sinh, bao gồm bàn chải đánh răng, kem đánh răng, sữa rửa mặt, sữa tắm, dầu gội, còn có các sản phẩm cao su và sản phẩm da thú.

- Dựa theo quy định, ta muốn kiểm tra hàng hóa một chút, còn phải đến công xưởng xem thử.

Bước chân của Nguyệt Phi Nhan dừng lại. Cô quay đầu lại nhìn về phía Hạ Khoa Phu, xinh đẹp nói:

- Các hạ có việc thì cứ đi làm, hoặc ở bên cạnh Hạ Lạc đi.

- Không vội, cùng nhau đi xem đi.

Tiếng nói bình tĩnh của Hạ Khoa Phu.

- Đúng đó, đừng quên ta cũng là Tuần Bát Sứ, làm sao có thể nghỉ ngơi chứ.

Khuôn mặt chăm chú của Hạ Lạc nói. Tuần Bát Sứ, là chức vụ mà Mục Lương cho cô.

Nguyệt Phi Nhan thiếu chút nữa là trợn tròn mắt, vốn dĩ muốn để cho Hạ Lạc nghỉ ngơi thật tốt, ở bên cạnh người nhà nhiều thêm một chút, nhỏ giọng thầm thì:

- Tại sao không nhận lòng tốt của người khác chứ...!

Âm thanh thanh thúy của Hạ Lạc nói:

- Đi thôi, đợi tuần tra căn cứ trung chuyển xong rồi nghỉ ngơi vậy.

- Tùy ngươi.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, nhìn về hướng Hạ Khoa Phu, nghiêm mặt nói:

- Các hạ dẫn đường đi.

- Đi theo ta.

Hạ Khoa Phu giơ tay lên xoa đầu con gái, cất bước đi đến căn cứ trung chuyển. Nguyệt Phi Nhan đi theo, đi về hướng bên trong căn cứ trung chuyển.

………..

Thành Phi Điểu, bên trung căn cứ trung chuyển.

Nguyệt Phi Nhan đi theo Hạ Khoa Phu vào gian công xưởng thứ nhất, công nhân ở bên trong đang vùi đầu gian khổ, bởi vì tiền lương được tính theo sản phẩm, vậy nên tất cả mọi người đều rất ra sức.

Vì để bảo chất bảo lượng, tiền lương theo sản phẩm mà tính, đồng thời là móc nối giữa chất lượng và số lượng.

Sự xuất hiện của đám người Nguyệt Phi Nhan, chỉ là khiến cho công nhân ngẩng đầu lên nhìn vài lần, sau đó tiếp tục vùi đầu gian khổ vào làm.

- Độ dài làm việc của mỗi ngày là bao lâu?

Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu hỏi.

Tiếng nói bình tĩnh của Hạ Khoa Phu:

- Tám tiếng, hai ca.

- Ừm, khá hợp lý.

Nguyệt Phi Nhan chậm rãi gật đầu.

Nguyệt Phi Nhan nhìn chằm chằm vào công nhân đang tẩy rửa lông da thú, thêm tro thực vật và tỉ mỉ nhặt những sợi lông lấm tấm và nhiễm bẩn ra. Những sợi lông thú này là dùng để chế tạo thành bàn chải đánh răng và bàn chải tắm, mịn hơn mới có thể bán giá cao hơn.

Nguyệt Phi Nhan kiểm tra một số lô thiết bị vệ sinh, tỷ lệ hợp lệ 100%.

Hạ Lạc chớp chớp con ngươi màu cam, nghiêng đầu thì thầm với cha đang ở bên cạnh:

- Cha, có phải là cha biết bọn ta sắp đến cho nên đã cố ý căn dặn các công nhân làm tốt hay không?

Khóe mắt của Hạ Khoa Phu giật giật.

Lão dở khóc dở cười nhìn qua con gái, bất lực nói:

- Sao có thể chứ, cha của ngươi không phải là người như thế.

- Cũng đúng.

Hạ Lạc nhịn cười, tiếp tục dò xét công xưởng.

Ba tòa công xưởng, dùng hết nửa ngày mới có thể kiểm tra hết một lần, bộ phận hàng hóa kiểm tra công lại có ba bốn trăm món, tỉ lệ hợp lệ là chín mươi tám phần trăm.

Hai tay Nguyệt Phi Nhan chống nạnh, tinh quái nói:

- Rất tốt, tiếp tục duy trì.

- Được.

Khóe miệng Hạ Khoa Phu mang theo ý cười, không so đo với tính khí đùa giỡn của cô gái tóc đỏ.

Con ngươi của Nguyệt Phi Nhan đảo một vòng, xinh đẹp nói:

- Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta sắp xếp người bắt đầu mang hàng ra, trưa mai lại xuất phát đến thành Tấn Nguyên.

- Được.

Lần này, Hạ Lạc không từ chối, bởi vì nhìn thấy Hạ Nạp Ân và Hạ La Thái đã đến.

- Hạ Lạc.

Hạ Nạp Ân vẫy vẫy tay, trên khuôn mặt của hắn tràn đầy hưng phấn mà cười cười.

Hạ Lạc cười ngon ngọt, cũng giơ tay lên vẫy vẫy chào hỏi:

- Anh cả, anh hai, lâu rồi không gặp.

- Em gái, lần này trở về được bao lâu?

Hạ La Thái quan tâm hỏi.

Hạ Lạc cười nói:

- Trưa mai là đi.

- Nhanh như thế sao...

Sắc mặt của Hạ La Thái nhất thời trầm thấp xuống.

Hạ Lạc chớp chớp đôi mắt màu cam xinh đẹp, ngây thơ nói:

- Con đường của kênh Sương Mù đã mở thông, có Phi thuyền Vận chuyển, sau này ca có thể đến Đại lục mới thăm ta rồi.

- Được thôi.

Tâm trạng đang trầm thấp của Hạ La Thái chuyển biến tốt hơn một chút.

Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng thì thầm:

- Đây chính là người sủng em gái mà thành chủ đại nhân nói sao?

Cô nhìn một hồi, sau đó xoay người đi đến nhà kho, chỉ huy Kiến Gọng Kìm vận chuyển hàng hóa đến Phi thuyền vận chuyển.

Hạ Khoa Phu dịu dàng hỏi:

- Ha Lạc, sống ở thành Huyền Vũ như thế nào?

- Cha, ta sống rất tốt, đã cao hơn mập hơn rồi.

Hạ Lạc vừa nói vừa vỗ vào khuôn mặt của mình, ý bảo cha nhìn.

- Làm gì có chứ, vẫn xinh đẹp như thế.

Khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Lạc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận