Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3511: Giết Không Hết Lấy Mãi Không Hết

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, nhưng mà trước mắt không cần quá nóng vội, không phải toàn bộ vương quốc đều nguyện ý để cho ngân hàng tồn tại trên đất của bọn họ.

Ba giờ chiều, đám người Di Tang đi ra ngoài trở về, mua một đống đặc sản địa phương chuẩn bị mang về vương quốc Huyền Vũ.

- Bệ hạ, nghe Ly Nguyệt đại nhân nói chúng ta phải đi về vương quốc Huyền Vũ à?

Di Tang hưng phấn hỏi. ‌

Hắn rất tò mò đối với vương quốc Huyền Vũ, hiểu biết về nơi đó cũng không nhiều, tất cả đều là nghe được từ dân cư khác.

- Ừ.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

- Thật tốt quá, khi nào xuất phát?

Giọng nói trong trẻo vang lên, Khương Na mặc một thân váy trắng chạy vào phòng làm việc, ôm lấy bắp đùi Di Tang.

- Không muốn, tổ gia gia.

Di Tang nhếch miệng cười.

- Ta đã nói rất nhiều lần rồi, đừng gọi ta là tổ gia gia.

- Đồ đạc đã thu dọn xong chưa?

Di Tang hít sâu một hơi, cho dù đã sống chung với tiểu cô nương hai tháng thì hắn vẫn đau đầu với tính cách cố chấp của cô.

Di Tang hưng phấn xoa xoa tay.

Khương Na ngẩng đầu lên nhìn hắn.

- Thu dọn xong rồi.

Mục Lương ngước mắt liếc nhìn hắn, hỏi:

Khóe mắt của Di Tang giật một cái, tức giận nói:

- Hôm nay đi ra ngoài chơi vui vẻ không?

- Tổ gia gia.

- Bệ hạ, rất vui vẻ.

-...

Mục Lương cười hỏi:

Khương Na chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ không hiểu.

Mục Lương mỉm cười hỏi.

Hai mắt của Khương Na lập tức sáng ngời, trong trí nhớ của cô, biết chữ và vẽ đều là quý tộc và những người có tiền mới có thể đi học.

Chỉ khi nào đối mặt với Mục Lương thì cô mới tính là ngoan ngoãn thuận theo, còn đối với Di Tang vẫn là thái độ cố chấp và dính người.

- Sao đến cả bệ hạ cũng...

Khương Na ngoan ngoãn đáp.

Di Tang thở dài một tiếng, tiểu cô nương giống như thuốc cao da chó, hắn muốn bỏ cũng không rơi ra.

- Số tuổi của ngươi đúng là có thể làm tổ gia gia của con bé rồi, không có gì không tốt, coi như là nuôi dưỡng một đứa cháu gái đi.

Mục Lương bình thản nói:

- Chúng ta trở về vương quốc Huyền Vũ, ngươi có muốn đi học không?

Mục Lương mỉm cười gật đầu:

- Đương nhiên có thể, chờ sau khi trở về vương quốc Huyền Vũ, để cho tổ gia gia của ngươi báo danh cho ngươi.

Di Tang buồn bực nói:

- Đến trường?

- Ta có thể học sao?

- Chính là học nhận biết chữ, học vẽ một chút gì gì đó.

Mục Lương ôn hòa giải thích:

- Đi chuẩn bị đi, nửa giờ sau rời đi.

Mục Lương hơi nâng cằm lên ra lệnh.

- Tốt.

Di Tang cung kính hành lễ, mang theo "vật trang sức trên chân" rời khỏi phòng làm việc.

Không bao lâu sau, Ly Nguyệt trở về phòng làm việc.

- Mục Lương, chúng ta có nên gọi thông báo trước cho mấy người Hồ Tiên không?

Cô dịu dàng hỏi.

Mục Lương bình thản đáp:

- Không cần, coi như là niềm vui bất ngờ cho các cô ấy.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy tay của nam nhân.

- Ta sẽ giúp một tay.

Hắn cần càng nhiều tinh thạch ma thú hơn, không thể chỉ dựa vào đại lục mới cung cấp, dù sao ma thú không phải là giết không hết lấy mãi không hết.

- Ngoại trừ máy móc Ma Huyễn Thủ ra thì kế hoạch chăn thả cũng phải tăng tốc.

Mục Lương ngước mắt lên, nói:

Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu.

- Trở về sẽ phải bận rộn đây.

Mục Lương cảm thán một tiếng.

- Bận rộn xây dựng khu tây thành à?

Ly Nguyệt như đang suy nghĩ gì đó nói.

Mục Lương bình thản đáp:

- Xây dựng khu tây thành không gấp, ta muốn làm ra cơ chế Ma Huyễn Thủ trước, dạo gần đây có không ít ý tưởng mới, trở về phải thử mới được.

Trong thời gian hắn đi tuần tra ngân hàng, lúc nào rảnh rỗi đều sẽ nghiên cứu máy móc Ma Huyễn Thủ.

Máy móc Ma Huyễn Thủ rất quan trọng đối với sự phát triển của vương quốc Huyền Vũ, nếu như có thể thành công nghiên cứu ra, sau này có thể giúp vương quốc Huyền Vũ kiếm càng nhiều tinh thạch ma thú hơn.

- Ta hiểu được.

- Ta cũng rất nhớ các cô.

Ly Nguyệt thanh thúy nói:

Mục Lương nắm lấy tay của cô gái tóc trắng, mười ngón giao nhau.

- Bọn họ cũng rất nhớ ngươi.

Ly Nguyệt cười tươi như hoa nói.

- Ngươi rời đi hai tháng, các cô ấy khẳng định đều rất nhớ ngươi.

Vương quốc Huyền Vũ.

Trong cung điện tại tầng tám Khu Vực Trung Ương.

Tiểu hầu gái đỡ lấy Hồ Tiên đi về phía chính sảnh.

- Hồ Tiên nương nương, cẩn thận bước chân một chút.

Tiểu Tử nghiêm túc nói.

- Ta chỉ là mang thai, không phải bán thân bất toại, không cần để ý như vậy.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói.

Cô vuốt ve bụng, đã hơn bảy tháng rồi, lúc này bụng đã to hơn một vòng so với tháng trước.

- Càng về phía sau thì càng phải cẩn thận.

Tiểu Tử nghiêm túc ‌ nói.

Hồ Tiên thanh thúy nói:

- Ta không phải là người bình thường, giống như ngươi, bây giờ ta còn có thể một đánh mười.

- Ha ha ha -

Đôi mắt đẹp của Tiểu Tử hiện ra ý cười, thanh thúy nói:

- Ta sẽ không đánh trả.

- Ngươi đó, ngoại trừ ngủ ra thì mỗi ngày một tấc cũng không rời ta.

Hồ Tiên bị đỡ ngồi xuống ở trên ghế sô pha, vươn tay chọc má tiểu hầu gái.

- An toàn của Hồ Tiên nương nương quan trọng nhất.

Tiểu Tử chớp chớp đôi mắt đẹp.

- Đi rót cho ta một ly trà đi.

Hồ Tiên cười nói.

- Tốt.

Tiểu Tử ngoan ngoãn gật đầu.

Trà bình thường không thể uống, nhưng Sinh Mệnh Trà cấp 3 lại có ích đối với thai nhi, mỗi ngày có thể uống mấy ly là rất tốt.

Tiểu hầu gái pha trà nóng xong, còn bưng tới một khay trái cây và điểm tâm.

- Thấm Lan đâu?

Hồ Tiên nhấp một ngụm trà nóng hỏi.

Tiểu Tử dịu dàng đáp:

- Vương hậu nương nương vẫn còn đang ngủ trưa ạ.

Bụng càng lớn thì cơ thể cũng càng mệt mỏi, rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì lúc nào cũng muốn nằm, chờ sau này bụng càng lớn thì nằm cũng sẽ khó chịu.

Hồ Tiên ăn một miếng trái cây, ngước mắt hỏi:

- Tiểu Tử, ta mập lên phải không?

Tiểu Tử chớp đôi mắt đẹp, lắc đầu nói:

- Không đâu, chỉ là bụng lớn hơn chút thôi.

- Thật à?

Lông mày của Hồ Tiên hơi nhíu, cô vẫn rất để ý đến dáng người.

- Là thật nha.

Tiểu Tử nghiêm mặt đáp. ‌

Hồ Tiên thanh thúy ‌ nói:

- Được rồi, vậy thì đi lấy một mâm bánh ga tô cho ta đi.

- Tốt.

Tiểu Tử cười thành tiếng.

Bánh ga tô trong cung điện đều là làm bằng linh thực, ăn vào không có gánh nặng đối với cơ thể, ngược lại là có chỗ lợi.

- Cộp cộp cộp -

Tiểu hầu gái vừa mới đi lấy bánh ga tô thì Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan lần lượt trở về cung điện.

- Chị Hồ Tiên, chúng ta đã trở về rồi!

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói.

- Công việc của ngày hôm nay đã làm xong rồi à?

Hồ Tiên liếc mắt nhìn hai người.

- Đúng vậy.

Nguyệt Phi Nhan ngoan ngoãn gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận