Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 452: Cho Dù Là Đầm Rồng Hang Hổ Cũng Phải Đi Xem

Sáng hôm nay Tam Trưởng Lão đã nói qua, lão muốn tất cả mọi người thành Huyền Vũ làm Huyết Nô.
- ... Đừng, đừng nói giỡn.
Miệng Áo Lợi Tư run rẩy.
Man Thú Hoang Cổ trước mắt có hình thể lớn như thành Dạ Nguyệt, tản mát ra khí tức, khí thế còn mạnh hơn rất nhiều so với lúc Tam trưởng lão, Đại trưởng lão nổi giận.
Soạt soạt soạt…
Áo Lợi Ba dẫn theo một đám thuộc hạ Ma Cà Rồng xuất hiện ở trên tường thành.
Khoảnh khắc kia nhìn thấy Rùa Đen trước người, vẻ khinh miệt trên mặt lão lập tức biến mất không còn một mảnh, thay vào đó là ngạc nhiên và nghiêm nghị.
- Tam Trưởng Lão, tiểu công chúa đang ở phía trên.
Lan Na nói giọng nhẹ nhõm.
Áo Lợi Ba tối sầm mặt.
Khóe mắt của lão giật một cái, bây giờ thu lại lời nói buổi sáng, còn có kịp hay không?
- Cha, chúng ta còn đi thành Huyền Vũ không?
Áo Lợi Tư gượng hỏi.
- Chuyện đó... Đi mời đại bá của ngươi đến.
Trong lòng bàn tay Áo Lợi Ba đổ mồ hôi.
Lão không thể ngờ, Man Thú Hoang Cổ sẽ lớn như thế, khí thế tản mát ra càng làm cho lão sợ hãi.
Loại cảm giác này, lão từng cảm nhận được ở trên người lão tổ, cho nên Man Thú Hoang Cổ trước mắt này rất có thể là cấp tám.
- Vâng, ta đi ngay đây.
Áo Lợi Tư quay đầu bước đi, đôi mắt trở nên đỏ như máu, giương cánh muốn bay về phía tòa thành.
- Ta tới rồi.
Thân ảnh Cát Tư xuất hiện ở trên tường thành.
Khoảnh khắc Man Thú Hoang Cổ đến gần, lão lập tức đã nhận ra nên vội vàng đứng lên chạy tới.
- Đại ca, làm sao bây giờ?
Áo Lợi Ba lui về sau một bước, đứng phía sau Đại Trưởng Lão chuẩn bị.
Ánh mắt Lan Na lộ vẻ khinh bỉ, tốc độ Tam trưởng lão trở mặt thật là nhanh.
- Trước tiên xem tình huống một chút đã.
Sắc mặt của Cát Tư nghiêm túc nói, trong lòng lão không còn giữ được bình tĩnh, thậm chí là e ngại.
Trước mắt chính là Man Thú Hoang Cổ cấp tám, nếu như đối với thành Dạ Nguyệt tiến hành xông tới tiến công, không ai trong thành có thể ngăn cản được.
Trong bốn gia tộc Ma Cà Rồng thuần huyết của Thành Dạ Nguyệt, ngoại trừ gia tộc Dạ Nguyệt, ba nhà khác cũng không có cao thủ cấp tám.
Mà lão tổ gia tộc Dạ Nguyệt, đến nay còn không rõ tung tích, nếu không…
- Ầm ầm !
Man Thú Hoang Cổ chậm rãi ngừng lại, cơ thể to lớn gục xuống, nó cách thành Dạ Nguyệt chỉ có không đến hai ngàn mét.
Ở bên trong thành Dạ Nguyệt, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy lá chắn lưu ly rất lớn của thành Huyền Vũ.
- Dừng lại?
Áo Lợi Ba ngẩn người, không có ý định tiến công thành Dạ Nguyệt sao?
- Đây là thế nào?
Sắc mặt của Áo Lợi Tư trắng bệch, trốn ở sau lưng cha.
Trong lòng Lan Na càng thêm khinh bỉ.
Cát Tư nhìn về phía Lan Na , đột nhiên nói:
- Lan Na, ngươi đi qua thành Huyền Vũ, bây giờ lại đi thám thính một chút tin tức.
- Vâng.
Con ngươi màu vàng của Lan Na co rụt lại, nuốt nuốt nước miếng.
Cô thầm nói một tiếng xui xẻo, nàng chỉ có thể giương cánh, vỗ cánh bay về hướng Rùa Đen, tốc độ rất chậm, không dám tùy tiện tới gần.
Khoảng cách hai ngàn mét, cứ thế nàng bay mất năm phút mới tới nơi.
- Cùm cụp !
Bên trên Sơn Hải Quan, Vệ Cảnh nhìn thẳng Lan Na đang chậm rãi đến gần.
Sắc mặt của hắn nghiêm túc lớn giọng hô:
- Tiểu thư Ma Cà Rồng phía trước, xin đừng tới gần, nếu muốn vào thành mời đi lên từ Thiên Môn Lâu đi.
- Thiên Môn Lâu?
Hàng chân mày màu vàng của cô cau lại.
Tròng mắt cô nhìn xuống phía dưới, đúng là ở vị trí cách xa mặt đất hơn mười mét thấy được pháo đài Thiên Môn Lâu.
- Thực sự là phiền phức.
Lan Na mài mài răng nanh.
- Cùm cụp !
Bên trên Sơn Hải Quan và Huyền Không Các, Thành Phòng Quân giơ lên nỏ quân dụng, nhắm ngay Lan Na giữa không trung.
Con ngươi màu vàng của Lan Na phóng to, trong lòng sinh ra sợ hãi, cô nhớ lại hình ảnh bị súng bắn tỉa bắn trọng thương.
- Đừng công kích!
Cô lớn giọng nói một câu:
- Ta chỉ muốn hỏi một câu, mục đích quý thành tới nơi này là cái gì?
- Chúng ta chỉ là tới để làm giao dịch, cũng không có ác ý, xin yên tâm.
Vệ Cảnh cất giọng đáp lại.
Lan Na nghe vậy thì ngẩn người, ngay sau đó nhanh chóng xoay người rời đi, tốc độ còn nhanh hơn mấy lần so với lúc đến.
Sau một phút đồng hồ, cô trở lại trên tường thành thành Dạ Nguyệt.
- Đại trưởng lão, đối phương nói là tới để làm giao dịch, cũng không có ác ý.
Lan Na nhìn về phía Đại trưởng lão rồi cung kính nói.
- Làm giao dịch?
Cát Tư nhướng mày, làm giao dịch gì.
Con ngươi Áo Lợi Ba đảo một vòng, da mặt nhăn nheo run rẩy nói:
- Đại ca, có phải đối phương muốn bắt nha đầu Hi Bối Kỳ kia tới làm giao dịch với chúng ta hay không?
- Có khả năng này.
Cát Tư đen mặt lại rơi vào trầm tư.
Một lát sau, lão nghiêng đầu nói:
- Nếu đối phương nói không có ác ý, lão tam, ngươi hãy dẫn người đến thành Huyền Vũ, cùng bọn họ nói chuyện.
Hi Bối Kỳ liên quan đến việc hưng suy của gia tộc Dạ Nguyệt, cho dù là đầm rồng hang hổ cũng phải đi xem.
- Hả? Ta đi?
Sắc mặt của Áo Lợi Ba cứng đờ.
Cát Tư đen mặt hỏi ngược một câu:
- Không... Lẽ là ta đi à?
- Ừ.
Áo Lợi Ba không chút do dự gật đầu.
Mí mắt của Cát Tư giật một cái.
- Ta đi.
Áo Lợi Ba thở dài vội thay đổi lời nói.
Bên dưới Thiên Môn Lâu, thành Huyền Vũ.
Áo Lợi Ba dừng bước, phía sau dẫn theo Áo Lợi Tư, Lan Na , còn có sáu gã hộ vệ Ma Cà Rồng.
- Tam Trưởng Lão, chỉ có thể đi từ nơi này để vào thành.
Lan Na mở miệng ra hiệu nói.
Áo Lợi Ba đen mặt lại, trong lòng uất ức không thôi, nhưng lại không dám xằng bậy, rất sợ chọc giận Man Thú Hoang Cổ.
Lão nghiêm mặt, liếc nhìn Lan Na, lạnh lùng nói:
- Vậy lên đi.
- Vâng.
Mặt của Lan Na không cảm xúc đáp, trong lòng oán thầm không ngớt.
- Hô...
Cô ngẩng đầu nhìn một Thiên Môn Lâu, nhẹ thở ra một hơi, cất bước đạp lên cầu thang.
Áo Lợi Ba và đám Áo Lợi Tư theo sát phía sau, đi tới trước pháo đài Thiên Môn Lâu.
- Các ngươi muốn vào thành sao?
Cao Thao quét một lượt đám người Áo Lợi Ba, cảnh giác trong lòng.
- Phải.
Lan Na nhàn nhạt gật đầu.
Sau quầy, nhân viên phục vụ phụ trách đăng ký hô:
- Mấy vị, mời tới bên này đăng ký, cần có Văn Điệp Thông Quan mới có thể đi vào thành.
- Văn điệp thông quan!
Lan Na nhớ tới lần đầu tiên vào thành Huyền Vũ, là cần Văn Điệp Thông Quan mới được vào thành.
- Lan Na , ở thành Dạ Nguyệt...
Cô đi lên trước, trực tiếp lấy ra một viên tinh thạch hung thú cơ cấp trung đẳng, sau đó báo thông tin của bản thân.
- Được, chờ một lát.
Nhân viên phục vụ giương mắt đánh giá Lan Na , động tác dưới tay thuần thục, không tới một phút đồng hồ, một bản Văn Điệp Thông Quan đã được xuất ra.
- Phí vào thành là một viên tinh thạch hung thú cơ cấp trung đẳng? Chúng ta là quý tộc của thành Dạ Nguyệt đó.
Đôi mắt màu vàng óng của Áo Lợi Tư trợn tròn, thành Huyền Vũ lại dám đối xử với bọn họ như thế.
- Vị kế tiếp.
Nhân viên phục vụ hô.
Áo Lợi Ba gõ xuống bả vai của con trai, thản nhiên nói:
- Ngươi đi.
- Vâng, phụ thân.
Áo Lợi Tư khó chịu đáp, cất bước đi lên trước.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hắn khá không tình nguyện móc tinh thạch hung thú ra, cầm Văn Điệp Thông Quan đi qua pháo đài Thiên Môn Lâu.
Sau đó Áo Lợi Ba cũng tiến lên, gương mặt lạnh lùng, mắt nhìn xuống nhân viên phục vụ ở sau quầy.
Nhân viên phục vụ cố kiềm chế ý niệm lui về phía sau trong đầu, lộ ra nụ cười khó coi hơn cả khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận