Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1003: Vưu Phi Nhi, Không Phải Ngươi Đã Thích Thành Chủ Đại Nhân Rồi Chứ?

Nếu lần thực nghiệm này lại thất bại, cô cũng chỉ có thể nghiên cứu bí dược cường hóa thân thể cấp sáu trước.

Vài ngày trước, Mục Lương thông qua Trùng Cộng Hưởng, đã nói cho cô phối phương bí dược cường hóa thân thể cấp sáu và cấp bảy.

Sùng sục sùng sục…

Bên trong nước thuốc, thịt hư quỷ đen như mực bắt đầu phát sinh phản ứng, khói đen không ngừng bốc lên, màu sắc của thịt hư quỷ cũng nhạt dần.

- Thành công rồi sao?

Vưu Phi Nhi trừng lớn con ngươi màu vàng, cô tiến lại gần, cẩn thận quan sát biến hóa của thịt hư quỷ cấp chín.

Thịt hư quỷ đang từ màu đen như mực biến thành màu xám, nhưng sau đó cũng không tiếp tục nhạt thêm nữa. Vốn dĩ nước thuốc màu xanh biếc, lúc này cũng biến thành màu xám ý như thịt hư quỷ.

- Tình huống gì đây?

Vưu Phi Nhi cầm lấy cái nhíp, gắp miếng thịt hư quỷ ở trong dung dịch ra, lại dùng dao cắt đôi thịt hư quỷ, tập trung nhìn vào nó, cẩn thận kiểm tra.

Nửa giờ sau, cô chậm rãi buông dao xuống, có chút thất vọng, thở dài.

- Coi như thành công một nửa, chỉ có thể suy yếu ba thành thực lực của hư quỷ cấp chín.

Đây là lần thứ hai Vưu Phi Nhi thở dài. Sau đó cô xoay người cầm lấy bút, cắm đầu vào cuốn sổ ghi chép quá trình làm việc. Cô cẩn thận viết xuống một vài miêu tả về toàn bộ quá trình phản ứng vừa rồi. Đạp đạp đạp...

- Công việc xong chưa?

Một âm thanh dễ nghe truyền tới.

Ngải Lỵ Na đi vào Sở Nghiên Cứu, sau đó cô vội vàng đưa tay bịt chặt mũi miệng của mình rồi mới dám tiến lại gần cô gái tóc đuôi ngựa vàng.

- Không cần che đâu, nơi này không có độc khí.

Vưu Phi Nhi ngây thơ nói.

- Cẩn thận một chút vẫn hơn, ta còn nhớ rõ lần trước mình bị độc của ngươi làm cho ngất xỉu.

Ngải Lỵ Na ném qua một ánh mắt khinh thường, sau đó nói.

- Đó là chuyện ngoài ý muốn.

Vưu Phi Nhi phồng hai má bánh bao, nói thầm một câu.

- Vừa rồi ngươi làm nghiên cứu gì vậy?

Ngải Lỵ Na đi tới cạnh một chiếc ghế tựa cao sau đó ngồi xuống. Hôm nay, cô được nghỉ, lại nhớ ra thật lâu rồi mình chưa gặp cô gái mơ hồ, cho nên đã mới tới đây. Vưu Phi Nhi thuần thục cởi bỏ lớp áo bảo hộ trên người, rồi giải thích một câu:

- Ta đang nghiên cứu bí dược làm suy yếu thực lực của hư quỷ cấp cao.

Ngải Lỵ Na trừng lớn đôi mắt hồng nhạt xinh đẹp, kinh ngạc hỏi:

- Vậy nghiên cứu đã thành công chưa?

- Chưa đâu, chỉ có thể xem như bán thành phẩm.

Vưu Phi Nhi lắc lắc đầu.

- Bán thành phẩm? Có nghĩa là gì?

Ngải Lỵ Na lấy tay kéo đầu cô gái tóc đuôi ngựa, khiến cho cô ấy đối diện với mình.

Vưu Phi Nhi mất mát nói:

- Nghĩa là ta đã nghiên cứu ra bí dược, nhưng nó chỉ có thể suy yếu ba thành thực lực của hư quỷ cấp chín.

Ngải Lỵ Na nghe vậy thì sửng sốt, kinh hô một tiếng nói:

- Mạnh như vậy sao?

- Mạnh ư?

Vưu Phi Nhi mờ mịt chớp chớp con ngươi màu vàng.

Ngải Lỵ Na nâng tay lên, tức giận gõ một cái vào trán cô gái mơ hồ, tán thưởng nói:

- Con kia chính là hư quỷ cấp chín nha, có thể suy yếu ba thành thực lực của nó, đã là vô cùng lợi hại.

- Phải không?

Vưu Phi Nhi nghiêng đầu, dường như cô vẫn chưa rõ lắm.

- Đương nhiên phải!

Ngải Lỵ Na dùng sức gật đầu.

Hai tay cô chống nạnh, sợ hãi than:

- Đừng nói là bí dược suy yếu ba thành thực lực, cho dù chỉ là bí dược suy yếu một thành thực lực, nhưng chúng cũng có tác dụng cực lớn khi thuỷ triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ bùng nổ.

Vưu Phi Nhi khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói:

- Nói là nói như vậy, chỉ là nếu Mục Lương vẫn không hài lòng thì sao?

- Đại nhân hả… chắc sẽ rất vừa lòng.

Ngải Lỵ Na nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

Cô không dám nói mình lý giải được suy nghĩ của Mục Lương, nhưng chứng kiến thành quả nghiên cứu của Vưu Phỉ Nhi, cô cũng cảm thấy đủ kinh người rồi.

- Như vậy… à?

Vưu Phi Nhi cúi đầu, không biết cô đang suy nghĩ cái gì.

- Nói, đã bao lâu rồi ngươi không nghỉ ngơi?

Ngải Lỵ Na nâng cô gái mơ hồ lên, cô nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô ấy, trên đó đã hằn những tia máu.

- Hình như là bốn ngày.

Vưu Phi Nhi nhỏ giọng nói.

- Ngươi bốn ngày không nghỉ ngơi rồi?

Ngải Lỵ Na mở to con ngươi hồng nhạt.

Cô không thể giữ nổi nụ cười trên khuôn mặt nữa, nghiêm túc nói:

- Không được, hiện tại, ngươi phải nghỉ ngơi.

- Ta còn muốn nghiên cứu bí dược cường hóa thân thể cấp sáu, không thể ngủ được.

Vưu Phi Nhi cố chấp lắc đầu từ chối.

- Không được, phải nghỉ ngơi, nếu không ta sẽ liên hệ đại nhân Mục Lương, để cho ngài ấy hạ lệnh bắt ngươi nghỉ ngơi.

Ngải Lỵ Na uy hiếp nói.

Vưu Phi Nhi trừng lớn con ngươi màu vàng, cô theo bản năng lại tiếp tục từ chối:

- Không được, ngươi không thể làm như vậy.

Cô không muốn Mục Lương lo lắng cho cô, nhất là loại việc nhỏ nhặt như thế này.

- Vậy nghỉ ngơi đi, ngày mai ngươi lại làm nghiên cứu.

Ngải Lỵ Na dịu dàng nói.

- Được rồi, ta đi nghỉ ngơi.

Vưu Phi Nhi nhăn mặt, chun mũi, cô dùng ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào cô gái tóc hồng.

- Đừng nhìn ta như vậy chứ? Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi mà.

Ngải Lỵ Na lại ném qua một cái nhìn thường, lanh lảnh nói:

- Khi đại nhân rời đi, đã dặn dò ta, phải đốc thúc ngươi nghỉ ngơi nhiều hơn.

- Mục Lương thật sự dặn ngươi như vậy?

Khuôn mặt tươi cười của Vưu Phi Nhi phiếm hồng, trong lòng cô như vừa đánh đổ một hũ mật, ngọt ngào không tưởng được.

- Vì sao khi ngươi nghe thấy câu này lại đỏ mặt?

Ngải Lỵ Na dí mặt vào sát gần cô gái mơ hồ, biểu tình trên mặt cô đầy nghi hoặc.

- Có sao?

Vưu Phi Nhi lộ ra một ánh mắt mơ hồ, cô đang cố tình muốn che giấu cái gì đó.

- Vưu Phi Nhi, không phải ngươi đã thích thành chủ đại nhân rồi chứ?

Ngải Lỵ Na kinh hô một tiếng nói.

- Xuỵt xuỵt, ngươi nhỏ giọng một chút đi.

Vưu Phi Nhi vội vàng vươn tay ra che đôi môi đang muốn gào toáng lên của Ngải Lỵ Na.

- Ưm ưm …

Ngải Lỵ Na đưa tay ra kéo hai tay cô gái mơ hồ, cô thở một hơi dài, sau đó nói:

- Ngươi muốn bịt chết ta có phải không?

- Ta đi nghỉ ngơi đây.

Vưu Phi Nhi đi như chạy trốn ra bên ngoài.

- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.

Ngải Lỵ Na duyên dáng gọi to một tiếng, vội vàng đuổi theo. Hai người một đuổi một chạy, rời khỏi Sở Nghiên Cứu, sau đó chạy đi vào sảnh chính của cung điện, vừa vặn gặp được Nguyệt Thấm Lan.

- Các ngươi chạy đi đâu mà vội vàng vậy?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.

- Không có việc gì.

Vưu Phi Nhi và Ngải Lỵ Na rất ăn ý cùng lắc đầu nói

- Thật không?

Nguyệt Thấm Lan lộ ra ánh mắt nghi hoặc, nhưng cô cũng không hỏi thêm.

Cô nhìn về phía cô gái tóc đuôi ngựa, tao nhã nói:

- Vưu Phi Nhi, trên người ngươi có mùi rồi nha, ngươi nên tắm rửa cẩn thận đi.

- Bây giờ, ta đi tắm ngay.

Vưu Phi Nhi dùng sức gật đầu, rời khỏi nhanh như chạy trốn.

- Đi cẩn thận đấy.

Ngải Lỵ Na líu lưỡi nói thầm một câu.

- Tốt lắm, ngươi có việc thì cũng đi đi.

Nguyệt Thấm Lan khoát tay áo, cất bước chuẩn bị rời đi.

- Chị Thấm Lan, ngươi muốn tới Cục Quản Lý sao?

Ngải Lỵ Na vội vàng đi theo.

- Đúng vậy, Mục Lương cũng sắp trở lại rồi, có một số việc phải hoàn thành trước khi anh ấy trở về.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng giải thích một câu

- Thành chủ đại nhân sắp trở về sao?

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na bừng sáng lên.

- Chắc ngày kia thôi.

Đôi mắt Nguyệt Thấm Lan cũng lộ ra một tia nhung nhớ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận