Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2224: Tặng Quà.



Nguyệt Phi Nhan kiêu ngạo hất cằm lên:

- Không chỉ là có vẻ ăn ngon thôi đâu, mà là thật sự ăn rất ngon!

Lần này, cô có ra một phần sức lực trong việc chế tác bánh ga-tô, tuy là thất bại mấy lần, nhưng thành quả cuối cùng cũng không tệ lắm.

- Đúng đó, thật sự ăn thật ngon.

Hi Bối Kỳ gật đầu nhận đồng.

- Ừ, vậy ta nếm một chút.

Mục Lương cười cầm lấy dao cắt bánh hình tam giác, cẩn thận cắt bánh ga-tô tám tầng thành những phần đều nhau có kích cỡ chừng một bàn tay.

Anh đặt dao xuống, cầm nĩa nếm thử một miếng bánh kem, lớp bơ lạnh lẽo mềm mại và trơn tuột, hương vị tốt ngoài dự đoán.

Mục Lương hơi nhướng mày, cảm thấy có chút bất ngờ.

- Thế nào rồi, không tệ lắm đúng không?

Nguyệt Thấm Lan có chút đắc ý hỏi.

Anh mỉm cười đáp:

- Ừm, ăn ngon hơn trong tưởng tượng của ta nhiều.

- Vậy ngươi ăn hết phần còn lại đi.

Mễ Nặc ngây thơ nói.

-...Làm sao ta ăn hết được chứ?

Mục Lương cười khổ nói.

Mễ Nặc nghiêm túc gật đầu, đáp:

- Ta cảm thấy có thể ăn hết, chúng ta đều biết sức ăn của ngươi tới đâu mà.

- Mọi người chia ra đi, ăn cùng nhau mới vui.

Mục Lương cười lắc đầu, tránh sang một bên, để những người khác có thể tiến lại gần.

- Mục Lương là tốt nhất!

Các cô gái đi tới trước, mỗi người lấy một khối bánh ga-tô rồi nếm thử, lộ ra vẻ mặt hài lòng.

- Xôn xao ~~~

Chẳng mấy chốc thì chiếc bánh kem tám tầng đã bị mọi người phân chia sạch sẽ.

- Được rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Mục Lương buông chiếc đĩa không xuống bàn, chuẩn bị đến phòng làm việc.

Mễ Nặc vội vàng nói:

- Chờ một chút, ta còn có lễ vật muốn tặng cho ngươi.

Cô gái tai thỏ liếc nhìn đồng hồ, sắp qua mười hai giờ rồi, nhất định phải đưa lễ vật cho Mục Lương trước khi qua ngày.

- A? Ngươi còn chuẩn bị lễ vật cho ta sao?

Mục Lương kinh ngạc nhìn về phía cô gái tai thỏ.

Mễ Nặc gật đầu thật mạnh:

- Đương nhiên rồi, tất cả mọi người đều chuẩn bị nha.

- Ta đi lấy lễ vật.

Hi Bối Kỳ đứng dậy chạy về phía Thiên Điện.

- Ta cũng đi lấy lễ vật.

Nguyệt Phi Nhan vội vã đi theo.

- Mục Lương, ngươi chờ một chút.

Ngải Lỵ Na để lại một câu rồi đứng dậy chạy như bay ra khỏi nhà ăn.

Mục Lương quay đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, ánh mắt mang theo sự dò hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười, đưa tay mơn trớn ma cụ không gian chứa đựng, nói:

- Ta không giống các cô ấy, lễ vật đã mang theo trong người rồi.

Cô gái ưu nhã lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, không thể nhìn thấy vật phẩm bên trong.

- Đây là lễ vật tặng ngươi.

Cô đưa hộp gỗ cho Mục Lương.

Anh nhìn hộp gỗ trong tay, mặt trên còn có rất nhiều vết khắc, kinh ngạc hỏi:

- Đây là ngươi tự làm à?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Đúng vậy, nhưng thứ mà ta muốn tặng ngươi nằm ở bên trong.

- Tốt, ta xem một chút.

Mục Lương mở ra hộp gỗ với cõi lòng đầy mong đợi, lộ ra đồ vật bên trong.

Bên trong hộp gỗ là một chiếc đai lưng được gấp lại làm ba, toàn thân nó màu trắng, rộng bằng ba ngón tay, bên trên có hoa văn màu vàng kim và màu đen.

Mục Lương kinh ngạc hỏi:

- Đây là đai lưng sao?

- Đúng rồi, đai lưng trắng, ngươi mặc thứ gì cũng có thể phối hợp được, ta tự tay làm.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, có chút ngượng ngùng nhìn vào mắt anh.

- Nó rất đẹp, ta rất thích.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, vươn tay gỡ đai lưng trên eo xuống, lập tức thay đai lưng trắng của cô gái ưu nhã tặng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan đỏ ửng, nói:

- Ta thấy ngươi không thiếu gì cả, ta cũng không biết đưa cái gì, chỉ có thể tự làm một cái đai lưng.

- Cái gì do ngươi tự tay làm thì ta đều thích.

Mục Lương giơ tay lên nhẹ nhàng bắn vào trán cô gái ưu nhã.

- Vậy là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa.

- Cộp cộp cộp ~~~

Mễ Nặc đã trở về, trong tay còn cầm một tờ giấy, mặt chính diện xoay vào trong.

- Mục Lương, đây là quà ta tặng ngươi.

Cô cầm bức tranh bằng hai tay đưa cho Mục Lương.

Anh tò mò đưa tay tiếp nhận, xoay lại mới nhìn rõ nội dung tờ giấy.

Đó là một bức tranh, nhân vật chính là mình, trong tranh anh đang đọc sách, hai chân gác trên mặt bàn, vạt áo rũ xuống tay vịn bên cạnh, thoạt nhìn rất tuấn tú.

Mục Lương nhìn bức tranh được vẽ vô cùng tinh tế và tỉ mỉ, có thể nhận ra cô gái tai thỏ rất dụng tâm.

- Đây là bức tranh ta vẽ bằng cả tấm lòng của mình, hy vọng ngươi thích nó.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc ửng đỏ, có chút ngượng ngùng, cảm thấy bức tranh này không đủ thể hiện thành ý của mình.

- Đương nhiên là thích rồi, ta sẽ treo nó ở phòng làm việc, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.

Mục Lương ôn hòa nói, giơ tay ngưng tụ ra lưu ly bao trùm toàn bộ bức tranh, như vậy thì có thể bảo tồn rất lâu.

Mễ Nặc ngượng ngùng nói:

- Ta nghĩ mình nên bù lại một món quà sinh nhật khác, cái này quá bình thường.

- Đồ ngốc, ta rất thích.

Mục Lương khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng xoa đầu cô gái tai thỏ.

- Thật vậy chăng?

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc chớp chớp.

Anh nghiêm túc gật đầu:

- Ừm, chỉ cần bức tranh này là đủ rồi.

Mễ Nặc cười vui vẻ, gật đầu nói:

- Vậy được rồi, ta nhất định sẽ chuẩn bị quà cho lần sau thật tốt!

- Ừm, ta rất mong chờ.

Mục Lương buồn cười, cô gái tai thỏ thật sự rất để ý tới sinh nhật của anh.

- Mục Lương, đây là quà sinh nhật ta tặng cho ngươi.

Nguyệt Phi Nhan vội vã chạy tới, trong lòng ôm một cái túi bao bố còn cao hơn cả bản thân.

- Đây là thứ gì mà lớn như vậy?

Chân mày Mục Lương khẽ co giật, tò mò nhìn túi bao bố căng phồng kia.

……..

Nguyệt Phi Nhan cười nói một cách thần thần bí bí:

- Hì hì, ngươi phải tự mở ra nha, nếu không thì sẽ không có cảm giác bất ngờ.

- Được rồi.

Mục Lương tiếp nhận bọc quà mà cô gái tóc đỏ đưa tới, phát hiện nó không nặng, thậm chí còn hơi nhẹ.

Trong lòng anh có một ít suy đoán, vươn tay cởi miệng túi, lộ ra một mảnh da thú lông nhung.

- Da thú?

Nguyệt Thấm Lan nghi ngờ nhìn về phía con gái.

- Lấy ra đi.

Nguyệt Phi Nhan xoa hai tay, tròng mắt màu đỏ sáng ngời.

Mục Lương nhìn dáng vẻ của cô gái tóc đỏ, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh con ruồi chà xát chân.

Anh chớp mắt, nỗ lực loại bỏ hình ảnh kỳ quái ra khỏi đầu, vươn tay kéo thứ nằm trong túi ra.

Mục Lương tập trung nhìn kỹ, sau đó khóe miệng không khỏi co giật, phát hiện đây là một con búp bê khổng lồ có diện mạo của anh, phiên bản đơn giản hóa.

- Thế nào, có phải cảm thấy rất đẹp, rất đáng yêu đúng không?

Nguyệt Phi Nhan vênh mặt đắc ý hỏi.

Mục Lương tò mò hỏi:

- Đây là do ngươi tự tay làm à?

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:

- Đúng rồi, ta thấy trong phim truyền hình nói là nếu đưa búp bê khổng lồ cho người mình thích thì đối phương thì rất cảm động.

- Cho nên ngươi mới tự tay làm một cái.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan hiện ra ý cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận