Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 831: Ta Muốn Gặp Thành Chủ Thành Huyền Vũ



Sau khi bọn họ biết con lớn nhất của bọn họ đã bị người ta nhốt lại, phải trả một khoản tiền kếch xù toàn bằng tinh hạch mới có thể chuộc người ra, thì bọn họ đã không chút do dự mà lắc đầu từ chối.

Thái độ của hai người rất kiên quyết. Bọn họ nói rằng bởi vì Du Tương là một tên trộm, cho nên sẽ không được có bất kỳ liên hệ gì với nhà họ Du nữa.

Du An bất đắc dĩ, nhưng hắn lại không có tinh hạch, chỉ có thể trộm đi con linh thú mà mẹ hắn nuôi dưỡng. Hắn muốn dùng nó để chuộc anh trai của mình.

Vốn dĩ hắn đi tới thành Phi Điểu để chờ máy bay Huyền Vũ, không nghĩ tới khi hắn đặt chân đến đây, lại biết được tin tức thành chủ Thành Huyền Vũ đã đến thành Phi Điểu.

- Phải làm thế nào mới có thể gặp được thành chủ thành Huyền Vũ đây......

Du An bình tĩnh, đánh giá cảnh vật chung quanh.

- Rau xanh còn lại nhiều hay ít?

Một âm thanh truyền đến, hấp dẫn sự chú ý của hắn. Du An quay đầu nhìn lại, hắn thấy một cô gái có mái tóc màu vàng, đang đứng nói chuyện với Hạ La Thái ở trước cửa hàng.

- Đã thực hiện giao dịch xong rồi.

Hạ La Thái không tình nguyện trả lời.

Hi Bối Kỳ hai tay chống nạnh, ngây thơ nói:

- Trong Khu Gieo Trồng còn có, chúng ta sẽ cung cấp thêm một ít đến đây, phần còn lại sẽ vận chuyển đến các thành thị khác.

- Đã biết.

Hạ La Thái gật đầu lên tiếng.

- Ngươi bận thì đi trước đi, ta phải tới Khu Gieo Trồng nhìn.

Hi Bối Kỳ khoát tay áo, xoay người muốn rời đi.

- Các hạ, chờ một chút.

Du An vội vã chạy tiến lên, hắn đưa tay ngăn lại đường đi của cô gái quỷ hút máu.

- Ngươi là ai? Muốn làm gì vậy?

Hi Bối Kỳ hơi khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại.

Con ngươi màu vàng của cô biến thành màu máu, đôi cánh dơi sau lưng duỗi ra, cô cảnh giác nhìn chằm chằm vào Du An.

- Đừng khẩn trương, ta chỉ muốn gặp thành chủ thành Huyền Vũ mà thôi.

Du An vội vàng giơ tay lên.

Hắn chính là cường giả cấp 3, nhưng cô gái Ma Cà Rồng trước mặt lại phát ra khí thế mạnh hơn so với hắn.

- Ngươi muốn gặp đại nhân sao?

Hi Bối Kỳ ôm hai tay trước người, cảnh giác hỏi:

- Vì sao ngươi lại muốn gặp thành chủ đại nhân?

Du An quơ quơ cái lồng sắt bị da thú bọc lại trong tay, nghiêm túc nói:

- Ta muốn chuộc Du Tương ra ngoài.

- Du Tương sao......

Hi Bối Kỳ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thầm nói:

- Trong ngục giam, hình như là có một tên trộm tên là Du Tương.

- Đúng vậy, người đó là anh trai của ta. Ta muốn chuộc hắn ra.

Du An dùng sức gật đầu nói.

- Như vậy hả.......

Hi Bối Kỳ chớp chớp con ngươi màu máu của mình, cô buông hai tay ra nói:

- Nhưng đại nhân Mục Lương còn chưa trở về.

Du An sửng sốt, hắn ngạc nhiên nói:

- Ngài ấy không ở trong thành Phi Điểu sao?

- Đúng vậy, ngài ấy có việc đi ra ngoài rồi.

Hi Bối Kỳ gật đầu hừ nhẹ một tiếng.

- Khi nào thì hắn trở về?

Du An hỏi.

- Hôm nay, ngài ấy sẽ trở về.

Hi Bối Kỳ thuận miệng lên tiếng.

Cô tiếp tục nói:

- Ngươi có thể đi theo ta trước, chờ đại nhân trở lại, ta sẽ mang ngươi đi gặp ngài ấy.

- Cũng được.

Du An gật đầu.

Chỉ cần có thể nhìn thấy thành chủ thành Huyền Vũ, bảo hắn chờ thêm một ngày cũng không sao cả.

- Vậy ngươi đi theo ta.

Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt màu máu, đến khi cô mở mắt ra, đôi mắt đã khôi phục lại thành màu vàng. Cô xoay người đi về hướng tầng một của thành Phi Điểu, cô phải rời khỏi núi đá Phi Điểu, sau đó trở lại trên người Ưng Lửa.

Du An vội vàng đuổi kịp, dọc theo đường đi hắn vẫn cảnh giác lưu ý tình huống chung quanh. Hắn lo lắng có người sẽ ra tay cướp đoạt linh thú của mình. Trong lồng sắt trên tay hắn, có thanh âm rất non nớt truyền ra.

- Cái gì vậy?

Đôi mắt Hi Bối Kỳ sáng lên, cô quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cái lồng đang bị bọc kín bởi da thú.

Du An cảnh giác lên, hắn đem cái lồng sắt ôm vào trong ngực, đề phòng nhìn chằm chằm vào cô gái quỷ hút máu.

- Hứ!

Hi Bối Kỳ khó chịu bĩu môi, bực bội nói:

- Ta nếu đã muốn cướp nó đi, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể ngăn cản được sao?

-.....

Trong lúc ấy, Du An không biết phải phản bác lời của cô như thế nào.

Nửa giờ sau, hai người đã tới gần Ưng Lửa. Vù vù cô gái Ma Cà Rồng có phát hiện gì đó cho nên cô quay đầu nhìn lại phía sau. Trong cơn bão cát, một toa thuyền thật lớn xuất hiện.

- Mục Lương đã trở lại.

Đôi mắt màu vàng của Hi Bối Kỳ sáng lên.

Du An ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một toa thuyền rất lớn đang tới gần bọn họ. Hắn sửng sốt, không biết cái này là cái gì vậy?

- Mục Lương!

Hi Bối Kỳ hưng phấn quơ bàn tay nhỏ bé của mình.

Toa thuyền chậm rãi hạ độ cao, tiếp theo nó vững vàng dừng ở bên cạnh Ưng Lửa.

Ngay sau đó, toa thuyền làm bằng ngọc lưu ly phân giải rồi biến mất, lộ ra người cùng vật ở bên trong.

Một quả cầu thuỷ tinh chậm rãi từ từ lăn ra khỏi vị trí của mình rồi nó bị một móng vuốt của Ưng Lửa đè ở trên mặt đất.

- Cẩn thận một chút, phong ấn bên trong chính là hư quỷ cấp 9.

Hổ Tây thét chói tai một tiếng, sợ quả cầu bị Ưng Lửa đạp một cước làm cho nổ mất.

Hư quỷ cấp 9 sao?

Biểu tình trên Du An cứng đờ, hắn máy móc vặn vẹo cổ, nhìn sâu vào bên trong quả cầu, trong đó đúng là có một khuôn mặt dữ tợn của hư quỷ.

Du du du......

Ưng Lửa liếc mắt nhìn cô gái tóc màu quất một cái, sau đó nó ngoan ngoãn buông móng vuốt ra.

Hi Bối Kỳ nhìn về phía Mục Lương, hét to một tiếng:

- Thành chủ đại nhân, bên trong thật sự là hư quỷ cấp 9 sao?

- Đúng vậy.

Mục Lương gật đầu.

- Oa ô, ngài thật giỏi.

Hai tròng mắt của Hi Bối Kỳ lòe lòe tỏa sáng, cô tới gần quả cầu cẩn thận đánh giá con hư quỷ bên trong.

-.....

Du An muốn khóc, thứ đồ kia chính là hư quỷ cấp 9 đó, có cái gì đáng sợ hơn nó nữa không?

- Đại nhân, ta đi về trước.

Hạ Nạp Ân hướng Mục Lương cung kính thi lễ.

Hắn phải chạy nhanh trở về, bẩm báo với cha về chuyện sào huyệt hư quỷ. Trong rừng Vạn Khô lại có sào huyệt hư quỷ, thành bọn họ phải phòng ngừa thật cẩn thận.

- Được.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Hạ Nạp Ân duỗi đôi cánh của mình, bay về phía tầng hai Thành Phi Điểu.

- Ta nhớ rõ ngươi là em trai của Du Tương, đúng không?

Li Nguyệt lưu ý tới Du An, cô ngay lập tức nhận ra thân phận của hắn.

- Là ta.

Du An hơi lo lắng gật đầu.

Hi Bối Kỳ quay đầu lại giải thích nói:

- Đúng rồi, đại nhân, hắn muốn đến chuộc người.

- Ngươi đã chuẩn bị tốt tinh hạch chưa?

Ánh mắt Mục Lương bình tĩnh nhìn qua Du An.

- Cái kia, thành chủ đại nhân, ta không có tinh hạch hung thú, nhưng ta dẫn theo con ác thú đến.

Du An nói xong ngay lập tức kéo lồng sắt bọc trong da thú đến, hỏi:

- Ngài xem xem, nó có thể đổi được bao nhiêu năm?

- Một con ác thú sao?

Mục Lương nhướng mày, anh nhìn chằm chằm vào con thú nhỏ ở trong lồng sắt.

Đó là một sinh vật màu xanh nhạt, chỉ to bằng lòng bàn tay người lớn.

Nó trông giống như một phiên bản bỏ túi của sư tử, nhưng cơ thể của nó được bao phủ bởi một lớp vảy và có bốn chiếc răng nanh cong lên hướng về phía trước.

- Mang lại đây ta xem.

Mục Lương vươn tay lạnh nhạt nói.

- Được.

Du An đi lên phía trước, đưa nó cho Mục Lương bằng cả hai tay.

Trong lồng sắt, con ác thú đang nằm úp sấp, hơi thở của nó uể oải không phấn chấn, thoạt nhìn như nửa chết nửa sống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận