Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2789: Nữ Nhân Hoài Xuân Thật Sự Sẽ Trở Nên Thông Minh Hơn Sao?

Môi của Tề Nhĩ Nạp mấp máy, nói:

- Cái này cần thời gian.

Hắn không lập tức từ chối mà muốn trì hoãn, không thể để cho cường giả của vương quốc rời khỏi quá nhiều, như vậy sẽ không có lợi cho sự phát triển của vương quốc.

- Năm ngày đủ rồi chứ?

Mục Lương bình thản hỏi.

Tề Nhĩ Nạp cau mày, trầm giọng nói:

- Mục Lương các hạ nói giỡn phải không, năm ngày thì làm sao có thể chiêu mộ đủ 10 ngàn cường giả chứ.

- Như vậy chứng tỏ năng lực của ngươi không mạnh.

Hồ Tiên bỗng nhiên nói một câu.

Tề Nhĩ Nạp sửng sốt một chút, nghiền ngẫm ý trong lời của cô gái đuôi Hồ Ly, suy nghĩ một hồi lâu mới rõ ràng.

Khóe mắt của hắn co giật một cái, không ngờ nói lời từ chối mà còn bị công kích bản thân.

Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Năm ngày chiêu mộ đủ 10 ngàn người cũng không khó.

- Chí ít thì những quốc vương khác làm được.

Hồ Tiên nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.

Mục Lương tiếp tục nói:

- Nếu các hạ cảm thấy năm ngày quá ngắn, vậy thì tám ngày.

Tề Nhĩ Nạp mấy lần mở miệng muốn từ chối, nhưng khi đối đầu với đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm của Mục Lương thì hắn đều phải từ bỏ ý niệm trong đầu.

Hắn cắn răng, cực không tình nguyện mà gật đầu:

- Được thôi.

Ngoài mặt hắn tỏ vẻ bằng lòng, trong lòng lại tính toán làm sao tìm một đám người thực lực thấp trộn lẫn vào trong nhóm tiếp viện, hoặc là dứt khoát không chiêu mộ.

- Sau tám ngày ta sẽ phái người tới đón nhóm tiếp viện.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Tốt...

Trong lòng Tề Nhĩ Nạp có chút hồi hộp.

Mục Lương nói với giọng điệu nhàn nhạt:

- Hy vọng đến lúc đó sẽ không xuất hiện nhân số không đủ, điều này là vì toàn bộ nhân loại, cũng là vì tốt cho vương quốc Tây Hoa.

Hồ Tiên phối hợp nói:

- Đúng vậy, mọi người đều có trách nhiệm đối phó với Hư Tộc, nếu để cho Hư Tộc thắng lợi, như vậy vương quốc Tây Hoa cũng sẽ bị phá huỷ.

- Đúng vậy đó cha.

Lăng Hương gật đầu thật mạnh.

Tề Nhĩ Nạp rũ mắt, chỉ cảm thấy con gái có chút đần.

Hắn hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:

- Ta hiểu rồi.

Mục Lương trầm giọng nói:

- Vậy ta chờ đợi tin tức tốt của các hạ.

Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, ưu nhã nói:

- Chờ giải quyết xong xuôi chuyện Hư Tộc, hy vọng việc buôn bán mậu dịch giữa hai nước có thể tiến thêm một bước.

- Không thành vấn đề.

Tề Nhĩ Nạp đồng ý một tiếng.

Chỉ cần nhân loại có thể thắng lợi, như vậy giao hảo với vương quốc Huyền Vũ là chuyện không thể tốt hơn, cho dù là về buôn bán hay là những phương diện khác, đây là chuyện trăm lợi không một hại.

- À, còn có một việc nữa.

Hồ Tiên đột nhiên nói.

- Chuyện gì thế?

Tề Nhĩ Nạp có chút khẩn trương.

Hồ Tiên như là thuận miệng hỏi:

- Mỹ Hương Lâu trong vương thành Tây Hoa các ngươi là chuyện gì thế, nó là do các ngươi của Vương Thất nâng đỡ ở sau lưng sao?

- Mỹ Hương Lâu...

Tề Nhĩ Nạp cau mày lại.

Hắn lắc đầu nói:

- Ta không biết, chưa từng nghe nói qua.

Diêu Nhi chớp mắt, Tề Nhĩ Nạp không có nói dối, cho nên cô giữ yên lặng.

- Ta biết!

Lăng Hương vội vàng lên tiếng.

Hồ Tiên nhướng mày nhìn về phía thiếu nữ, hỏi:

- Mỹ Hương Lâu là do ngươi mở à?

- Dĩ nhiên không phải rồi, quán rượu khó ăn như vậy sao lại do ta mở chứ!

Lăng Hương vội vã xua tay.

- Vậy thì đó là do ai mở?

Tề Nhĩ Nạp tò mò hỏi.

Lăng Hương bĩu môi nói:

- Thúy Anh mở.

- Thúy Anh, con gái của đại công tước?

Tề Nhĩ Nạp cau mày lại.

Lăng Hương gật đầu nói:

- Đúng vậy, nhìn bề ngoài thì Mỹ Hương Lâu và Mỹ Thực Lâu rất giống nhau, nhưng xét về món ăn và mùi vị thì có thể nói là kém xa vạn dặm.

- Không chỉ như vậy, giá cả đồ ăn còn đắt đỏ hơn Mỹ Thực Lâu, đã thế mỗi ngày bọn họ đều lấy Mỹ Thực Lâu ra so sánh.

Cô tiếp tục chửi thầm.

- Thì ra là như vậy.

Tề Nhĩ Nạp bừng tỉnh, lúc này, hắn mới biết được trong vương thành xuất hiện một quán rượu như thế.

Lăng Hương nghiêm mặt nói:

- Cha, hai ngày trước Thúy Anh còn khoe khoang với ta rằng Mỹ Hương Lâu kiếm được bao nhiêu tinh thạch ma thú, ta tò mò đến đó ăn một lần, suýt nữa ói ra hết.

Người ăn qua mỹ thực chân chính làm sao có thể nuốt trôi thức ăn của Mỹ Hương Lâu được.

Khóe miệng của Tề Nhĩ Nạp co quắp, hắn đột nhiên rất tò mò mùi vị thức ăn của Mỹ Hương Lâu như thế nào.

Hắn nhìn về phía Hồ Tiên, hỏi:

- Các hạ nói vậy hẳn là đã có cách giải quyết?

Tròng mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên loé lên tia sáng lạnh lẽo, cô nhàn nhạt nói:

- Rất đơn giản, loại quán rượu làm ảnh hưởng tới danh dự Mỹ Thực Lâu thì không nên tồn tại.

Mục Lương chợt vỗ vai cô gái đuôi Hồ Ly, nói:

- Ngăn lại hay là khai thông, so với việc hủy diệt Mỹ Hương Lâu thì hay là nhờ vào đó để tuyên dương Mỹ Thực Lâu, khiến người khác vừa nhắc tới Mỹ Hương Lâu là sẽ nghĩ ngay tới Mỹ Thực Lâu.

Hồ Tiên như suy nghĩ gì đó, chẳng mấy chốc đã hiểu rõ ý của Mục Lương.

- Nếu là như vậy thì phải tuyên truyền rộng rãi thức ăn của Mỹ Thực Lâu chúng ta, bằng không thì sẽ đưa đến hiệu quả ngược.

Đôi mắt của cô sáng ngời.

Phải tuyên truyền để mọi người biết được thức ăn của Mỹ Thực Lâu ngon như thế nào, bằng không sau này người khác vừa nghe tới Mỹ Thực Lâu thì lại lầm tưởng cơm nước ở đây cũng khó ăn giống như Mỹ Hương Lâu, như vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới doanh thu.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu.

- Chuyện này để ta đi làm!

Lăng Hương đột nhiên xung phong nhận việc.

Hồ Tiên nghe vậy sửng sốt một chút, nhấc mắt lên nhìn về phía thiếu nữ, ánh mắt mang theo một tia tìm tòi.

Khóe mắt của Tề Nhĩ Nạp cũng nhảy lên một cái, con gái phải làm cái gì vậy?

- Ta đã sớm nhìn Thúy Anh không vừa mắt, ta muốn để cô ta thất bại.

Lăng Hương nghiêm trang giải thích.

Khóe miệng của Diêu Nhi giật giật, nhưng mà cô vẫn không lên tiếng.

Trong lòng Lăng Hương vui vẻ, đây chỉ là một trong mục đích của cô thôi, thật ra vẫn còn một mục đích quan trọng khác.

- Hoá ra là vậy.

Tề Nhĩ Nạp chợt bừng tỉnh..

Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, nói bâng quơ:

- Như vậy không tốt lắm đâu.

Lăng Hương nói với thần sắc thành khẩn:

- Đây là điều mà chúng ta phải làm, dù sao thì Mỹ Hương Lâu mở ở vương thành Tây Hoa chúng ta, đáng lý ra nên do chúng ta quản, không nên bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng tới sự hòa thuận giữa hai nước chúng ta.

Tề Nhĩ Nạp nghe vậy đôi mắt không khỏi trợn to, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, loại lời nói có cách cục như vậy là xuất phát từ miệng của con gái mình sao?

Trong lòng Hồ Tiên cười lạnh một tiếng, trên mặt lại mỉm cười như hoa:

- Vậy được rồi, làm phiền tiểu thư Lăng Hương.

- Không, không, ta không cảm thấy phiền phức chút nào!

Lăng Hương vui vẻ ra mặt.

Mục Lương đứng dậy, bình thản nói:

- Nếu không có chuyện khác thì chúng ta mạn phép đi trước.

- Các hạ không ở lại dùng cơm sao?

Tề Nhĩ Nạp đứng dậy giữ lại.

- Không cần đâu, chúng ta còn có việc gấp.

Mục Lương lắc đầu, khách sáo vài câu với Tề Nhĩ Nạp rồi mang theo mấy người Ly Nguyệt rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận